Trong nháy mắt tường thành đụng vỡ, cả Minh Ngọc sơn trang đều hơi rung lên một lát. Lúc này trong một đại điện sau đại điện trung ương Minh Ngọc sơn trang, Ngọc Vô Song đang nôn nóng qua lại ở cửa. Nàng đã nói tốt nói xấu một hồi lâu mới đạt được cơ hội đối thoại với gia gia, vẫn là phải thông qua một khối linh ngọc mới được.
- Vô Song, gia gia không phải sớm nói với ngươi sao, gia gia có chuyện trọng yếu phải làm. Ngươi tìm gia gia có chuyện gì? Ngay khi Ngọc Vô Song nôn nóng đến hết mức, ở trong khối linh ngọc đó rốt cuộc xuất hiện một lão già đầu tóc hoa râm, thần tình tiều tụy, nhưng lại tận lực giữ vững vàng lúc nói chuyện với Ngọc Vô Song. Đây chính là gia gia của Ngọc Vô Song, Minh Ngọc Đan Vương đương thời Minh Ngọc sơn trang hiện giờ, trang chủ Minh Ngọc sơn trang Ngọc Thành.
- Gia gia, người... người đây là làm sao vậy! Ngọc Vô Song lập tức ngây ra ở đó, cắn môi ngẩn người. Nửa năm trước khi gặp gia gia, gia gia còn chưa như thế này, sao thoáng cái đột nhiên giống như già mấy chục tuổi chứ. Gia gia tuy rằng thiên phú tu luyện không phải là rất kinh người, nhưng dù sao cũng là người đạt tới Âm Dương Cảnh, tuy rằng chung thân vô vọng tăng lên nhưng dù sao cũng là tu vi Âm hồn tầng 8 mà.
- Gia gia bên này có chuyện không thể chậm trễ thời gian quá dài. Gia gia không sao, Vô Song không cần lo lắng, mau nói có chuyện gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-thieu-duoc-vuong/1938517/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.