- Lạnh quá, lạnh quá . . . 
Ngoài Minh Ngọc sơn trang bởi vì chiến đấu mà bị hủy diệt rất nhiều, nhưng bên trong có không ít địa phương, đi theo lão Đan Vương Ngọc Trường Không vào bên trong, Nhậm Kiệt vừa mới rời khỏi đại điện lập tức như người bình thường mới vừa tiến vào nơi băng tuyết ngập trời. 
Ngọc Vô Song cũng đi theo, kinh ngạc nhìn Nhậm Kiệt. 
- Không lạnh a, a, không phải mới vừa rồi ngươi bị thương, hay là trúng độc? 
- Lạnh, rất lạnh . . . 
Mập mạp ở một bên vô cùng rõ ràng, gật đầu nói. 
- Chẳng lẽ mới vừa rồi ngươi không có cảm nhận được vô số ánh mắt lạnh như băng ở phía sau, quả thực muốn đóng băng người ta a. 
Ngọc Vô Song len lén, nhưng ngay sau đó bị chọc cười, bất quá vừa nghĩ tới lão tổ tông còn ở bên cạnh, vội vàng đưa tay che cái miệng nhỏ nhắn len lén cười. 
- Không bị người ta ghen ghét là tài trí bình thường, năm đó phụ thân ngươi chính là thừa nhận ánh mắt ghen tỵ của cả Minh Ngọc Hoàng Triều mà lớn lên, mặc dù lúc ấy ta đang tu luyện chưa từng gặp mặt hắn, nhưng vẫn là biết rất nhiều chuyện của hắn, dám cười Bát Đại Vương Giả đều là hạng người sợ chết nhát gan, cũng chỉ có phụ thân ngươi. Khi đó so sánh với hắn, chút ít ánh mắt nhìn ngươi chăm chú thì không coi vào đâu. 
Ngọc Trường Không cười nhạt một cái rồi nói, bất quá trong lòng hắn còn có một câu chưa 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-thieu-duoc-vuong/1938503/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.