- Bệ hạ, Nhậm Kiệt này cũng quá càn rỡ, xin bệ hạ làm chủ cho thần. Phương Thiên Ân cũng tức giận đến ngứa răng, nhưng Nhậm Kiệt trực tiếp nói xong liền rời đi, hắn lại muốn nói gì cũng không được, chỉ có thể hướng về phía Hoàng đế. Dù sao Nhậm Kiệt một phen vừa rồi xem như quá mức lớn lối...
- Làm chủ, ngươi còn bảo trẫm làm sao làm chủ cho ngươi. Nếu như muốn xử phạt, đầu tiên phải truy cứu trách nhiệm của Phương gia các ngươi, phái người đi chặn giết còn bị người toàn bộ ghi lại, còn bắt sống, thật không biết gia chủ như ngươi là làm như thế nào. Đây nếu là năm đó Nhậm Thiên Hành, ngươi cho là hắn sẽ làm như thế nào, hắn sẽ trực tiếp giết vào Phương gia ngươi đòi giải thích, làm chủ cho ngươi... Giờ khắc này Hoàng đế đứng bật dậy, buồn bực đi tới đi lui, chỉ vào Phương Thiên Ân.
- Mau chóng xử lý tốt chuyện này cho trẫm, nếu như lại bởi vì điều này gây ra loại chuyện này, trẫm quyết không dễ dàng tha thứ. Hoàng đế nói xong, phất tay áo bỏ đi.
Hắn hôm nay là có thể trị tội Nhậm Kiệt, nhưng tội của Nhậm Kiệt là nhỏ, nếu như thật sự muốn trị tội Nhậm Kiệt thì phải trị tội Phương gia trước, hơn nữa còn liên lụy đến chuyện ám sát lúc trước. Dính líu như vậy liền lớn chuyện.
Ngẫm lại lúc trước Nhậm Kiệt Tu La, Nhậm Thiên Hoành, Nhậm Thiên Kỳ đều có động tác, điều này khiến hắn cũng không khỏi sinh lòng kiêng kỵ. Cho dù không có Nhậm Thiên Hành, ba vị này của Nhậm gia cũng đều khiến hắn rất là kiêng kỵ. Nếu như cho bọn họ lý do và viện cớ, còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Cho nên hắn cuối cùng trực tiếp nổi giận nói cho Phương Thiên Ân, trẫm là vì các ngươi mới nhịn, ngươi cmn còn ở đó kêu la không biết tốt xấu.
A! Nhậm Kiệt rời đi, Hoàng đế phất tay áo bỏ đi, nhìn phụ thân cúi thấp đầu Phương Kỳ cắn răng chịu đựng suýt nữa bùng nổ rống lên.
Hận, nàng hận!
Tại sao trước kia không nhìn ra, Nhậm Kiệt này lại đáng ghét như vậy.
Phương Nhạc Tùng chết sống kỳ thật nàng căn bản lười để ý, nếu không phải là chuyện nháo lớn, vỡ lở ra, toàn bộ đều chết nàng nhiều nhất sẽ chỉ mắng một câu phế vật. Nhưng hiện tại lại vì chuyện này khiến nàng chịu nhục như vậy, đây mới là ghê tởm nhất. Giờ khắc này trong đầu nàng thậm chí đã có quyết định, cho dù đòi lại Phương Nhạc Tùng cũng phải tìm cơ hội đem hắn tiêu diệt, nếu không phải là hắn ngu ngốc làm sao khiến mình bị nhục như vậy.
Mệnh lệnh của Nhậm Kiệt và thánh chí của Hoàng đế đều rất nhanh truyền tới pháp trường Ngọ Dương Lâu, đám người Đồng Cường nhận được mệnh lệnh áp giải đám người Phương Nhạc Tùng chạy về Nhậm gia. Phương Viêm cũng rút lui phần lớn binh lính, chỉ để lại bộ phận nhỏ duy trì trật tự. Bởi vì người của Nhậm Kiệt Nhậm đại gia chủ chạy đến thông tri, sau đó Nhậm đại gia chủ sẽ thực hiện hứa hẹn, đối với tất cả mọi người ra nghênh đón Nhậm đại gia chủ đều có phần thưởng.
Lần này lại lần nữa khiến cho toàn bộ pháp trường Ngọ Dương Lâu sôi trào, trải qua giằng co kinh hồn bạt vía lúc trước, suýt nữa xảy ra chiến đấu, đa số người đều đã cho rằng lời đó của Nhậm Kiệt chỉ là nói suông mà thôi. Dù sao thoáng một cái phải phát ra 200 vạn tiền ngọc, đây tuyệt đối không phải là một số lượng nhỏ, hoàn toàn không nghĩ tới Nhậm Kiệt không ngờ thật sự nhắc lại chuyện này.
Người của Phương gia trơ mắt nhìn bọn Đồng Cường áp giải đám người Phương Nhạc Tùng đi, cộng thêm chuyện linh ngọc trí nhớ vừa rồi, mỗi người đều mặt xám mày tro rời đi.
Tuy nhiên trong đám người, may mắn nhất ngược lại là ba đại trưởng lão Nhậm Quân Dương, Nhậm Hàn Lâm, Nhậm Văn Húc. Ba người vừa rồi một mực sợ hết mức, trong lòng yên lặng cầu nguyện ngàn vạn đừng đánh nhau, cuối cùng bọn họ cũng đều thở phào nhẹ nhõm. Bởi vì bọn họ thật sự không muốn liều mạng vì Nhậm Kiệt, hơn nữa dưới loại tình huống này một khi liều mạng, sống chết khó nói. Bọn họ lúc trước dẫn người tới cũng sẽ tổn thất to lớn, như vậy thì thật là mất nhiều hơn được.
Chỉ là cho dù không đánh nhau, chuyện phía sau cũng khiến bọn họ vô cùng đau đầu. Sau đó mấy người lặng lẽ thông qua thần thức thương lượng một hồi, dứt khoát tạm thời tìm lý do tránh né mấy ngày rồi tính. Dù sao lần này Nhậm Kiệt chiếm lý, nhưng bọn họ lại tuyệt đối không muốn vì Nhậm Kiệt ra mặt, vạn nhất lại bị Nhậm Kiệt lôi kéo ra mặt, đến lúc đó muốn khóc cũng không kịp.
Vốn là lúc trước bọn họ nghẹn đủ sức lực đợi Nhậm Kiệt trở về, nhưng hiện tại xảy ra loại chuyện như vậy, Nhậm Kiệt trở về bọn họ ngược lại không dám gặp.
- Ba vị trưởng lão đâu? Hoàng cung ra vào vẫn là tương đối phiền toái cộng thêm khoảng cách khá xa, đợi khi Nhậm Kiệt trở về đám người Đồng Cường đã về trước.
- Không nhìn thấy, bọn họ cũng không cùng trở về với chúng ta. Đồng Cường lập tức lắc đầu.
Nhậm Kiệt vừa nghe, không khỏi cười nói: - Móa, chạy thật đúng là cmn nhanh. Tuy nhiên cũng tốt, đỡ phải hiện tại nhìn thấy bọn họ phiền lòng.
- Gia chủ, đám người Phương Nhạc Tùng xử trí như thế nào?
- Trước giam lại, tuy nhiên cẩn thận một chút. Tuy rằng bởi vì lúc trước náo loạn một chút Phương gia kia sẽ có chút cố kỵ, nhưng nữ nhân Phương Kỳ kia vô cùng độc ác, không biết chừng lúc nào đó nàng sẽ trực tiếp giết người diệt khẩu sau đó xong hết chuyện. Dù sao đem người giết bọn họ có thể làm ra cũng có tổn thất, chuyện liền có thể giải quyết. Cho các huynh đệ cẩn thận một chút. Không nói gì khác, chuyện Cao Phi chính là ví dụ tốt nhất. Nếu không phải là người bên cạnh Cao Phi kia bị Cao Chiến Uyên thẩm vấn ra một số thứ gì, Phương gia kia ít nhiều sẽ có chút phiền toái. Nhưng Phương Kỳ lại ngay lập tức đem người kia giết chết, không biết chừng lần này nàng cũng sẽ như thế.
Đồng Cường đáp ứng một tiếng, Nhậm Kiệt sau đó lại cùng Tề Thiên nói một câu kêu hắn cũng giúp đỡ lưu ý một chút, lúc này mới yên tâm hướng về phía mập mạp vẫy tay.
- Đi, cùng ta đi chỗ lục thúc.
- A... Cái này... không tốt chứ? Mập mạp vừa nghe đi chỗ Nhậm Thiên Tung liền không khỏi sửng sốt. Nàng nhưng là rất rõ ràng, địa phương Nhậm Thiên Tung sở tại được cho là một vùng cấm bất thành văn của Nhậm gia. Mặc dù hiện tại phiếu cơm lão đại có thể ra vào nơi đó, nhưng mập mạp vừa nghe muốn đi vào, vẫn là có chút sợ sệt.
- Đi thôi! Nhậm Kiệt kéo cổ mập mạp, dẫn theo hắn đi về phía trước.
Động tác này lúc trước đã thường có, lúc này cũng chỉ là rất tùy ý mà làm, nhưng khi ôm mập mạp tay đặt ở phía dưới bờ vai nàng, tuy rằng đụng chạm tới vẫn là thịt béo trắng nõn, nhưng Nhậm Kiệt lại biết đó cũng không phải là chân thật.
Nghĩ tới xúc cảm sờ mó tới trong không gian đặc thù Tề Thiên sở tại, tim Nhậm Kiệt cũng không khỏi đập thình thịch.
- Rời đi lâu như vậy, trở về liền chấn kinh toàn bộ Ngọc Kinh Thành, động tĩnh này ngươi huyên náo thật là lớn. Lục gia Nhậm Thiên Tung vẫn như cũ ngồi ở trước phòng nhỏ, vừa có thể tùy thời nhìn thấy tình huống trong phòng lại đã pha trà sẵn.
Ba chén trà, chính mình một chén, khi Nhậm Kiệt và mập mạp đi tới, lục gia Nhậm Thiên Tung cũng vừa lúc đem hai chén trà để vào vị trí Nhậm Kiệt và mập mạp ngồi.
- Không có biện pháp, bọn họ chủ động đưa tới cửa ta muốn cự tuyệt cũng không được. Nhậm Kiệt cũng không có giải thích tại sao mình dẫn theo mập mạp tới đây, bởi vì mình có thể mang đến liền nói rõ hết thảy, đủ tín nhiệm mới có thể như thế, mà trà của lục thúc cũng nói lên hết thảy.
Nhậm Kiệt nói rồi, đã ngồi xuống không khách khí bưng trà nhấp một ngụm, lập tức cảm thấy một luồng hơi nóng tràn vào cơ thể, rõ ràng có thể cảm giác được thân thể cực kỳ thoải mái, trong nháy mắt biến thành ngàn vạn dòng lực lượng tràn vào trong cơ thể mình.
Hả? Nhậm Kiệt không khỏi hơi sững sờ, trà này thật đặc biệt, Ngọc Hoàng Quyết của mình không ngờ đều bị dẫn động, chân khí trong cơ thể lại trong nháy mắt có chút tăng lên. Đây là chuyện trước giờ chưa từng có, hơn nữa cường độ thân thể không ngờ được lợi rõ ràng.
Mập mạp cười hướng về phía lục gia Nhậm Thiên Tung gật đầu, cũng giống Nhậm Kiệt bưng trà uống một ngụm. Hắn còn không giống như Nhậm Kiệt một ngụm nuốt xuống hoàn toàn, nhưng ngay sau đó cả khuôn mặt lập tức đỏ lên.
Trên đỉnh đầu một tầng hơi trắng lượn lờ, cả người như không bị khống chế, vội vàng nín thở ngưng thần bắt đầu vận công tu luyện.
- Hả?
- Ồ!
Nhậm Kiệt kinh ngạc bởi trợ giúp đặc thù của trà này đối với thân thể, nhất là biểu hiện của mập mạp càng có thể nhìn ra hết thảy, cho nên kỳ quái nhìn về phía lục thúc.
Mà lục gia Nhậm Thiên Tung thì kinh ngạc bởi phản ứng của Nhậm Kiệt, tên tiểu tử thối này rõ ràng là Chân Khí Cảnh tầng bốn, cũng không che giấu nhưng lại có thể chịu đựng được cỗ lực lượng này, điều này cũng khiến hắn rất là bất ngờ giật mình.
- Lục thúc, đây là thứ tốt gì, vừa trở về ngươi liền tặng lễ lớn như vậy? Nhậm Kiệt nhìn mập mạp, cảm nhận trong cơ thể của mình còn đang không ngừng tăng trưởng, thân thể không ngừng biến hóa được tẩm bổ, nở nụ cười nhìn về phía lục thúc.
Lục gia Nhậm Thiên Tung nhìn Nhậm Kiệt vẫn như cũ không có phản ứng quá lớn, kinh ngạc lắc lắc đầu nói: - Tiểu tử ngươi thật đúng là có chút cảm giác của lão tử ngươi, khiến người đoán không ra sâu cạn. Đây là lúc trước ta cho người tìm kiếm Thiên Huyền Hàn Tủy trong lúc vô tình phát hiện Thiên Huyền Kỳ Lân Thảo, cũng có người xưng là Thiên Huyền Kỳ Lân Trà. Tục truyền nói thời đại thượng cổ một hoàng tộc hoàng triều vô cùng cường đại liền uống thứ này. Thiên Huyền Kỳ Lân Thảo hoàn cảnh sinh trưởng cực kỳ hà khắc, đầu tiên là ở địa phương Thiên Huyền Hàn Tủy sở tại, vùng đất băng hàn, sau đó lại phải ở tại vùng đất băng hàn có nguồn suối hàng năm ấm áp, lực lượng hỏa nhiệt, lúc này mới có thể sinh ra Thiên Huyền Kỳ Lân Thảo này.
- Thiên Huyền Kỳ Lân Thảo này nồng đậm êm dịu, cho dù là người lực lượng yếu uống vào cũng sẽ không có thương tổn, hấp thu không được tuy rằng sẽ tự nhiên mà lãng phí rất nhiều, nhưng sẽ trở thành một loại lực lượng tích tụ dung nhập vào trong cơ thể. Lần này tổng cộng đạt được ba lá, vì thế liền ngâm ba chén trà này, vừa khéo cho các ngươi dùng. Bình thường mà nói nếu như là Âm Dương Cảnh trở xuống uống cái này đều sẽ lập tức có phản ứng, cho dù Thần Thông Cảnh đều được chỗ tốt lớn lao không có biện pháp hoàn toàn tiêu hóa. Nếu như là tình huống Thần Thông Cảnh trở xuống, Chân Khí Cảnh, ít nhất có thể lập tức tăng lên một hai tầng tu vi, chỉ có tiểu tử ngươi là ngoại lệ. Lục gia Nhậm Thiên Tung nói, chỉ vào Nhậm Kiệt.
Thì ra là thế, thứ tốt, tuyệt đối là thứ tốt, tuy nhiên Nhậm Kiệt sau đó đột nhiên tâm tư khẽ động.
- Nói như vậy, Thiên Huyền Hàn Tủy còn chưa tìm được? Hoàn cảnh sinh trưởng của Thiên Huyền Kỳ Lân Thảo bề ngoài cùng địa phương Thiên Huyền Hàn Tủy sinh ra rất tương tự, nếu là vì tìm Thiên Huyền Hàn Tủy chiếm được Thiên Huyền Kỳ Lân Thảo, như vậy nói rõ không tìm được thế hệ trẻ tuổi. Nhậm Kiệt kỳ thật vừa rồi uống vào sau đó cẩn thận cảm thụ, đã hướng đến mấy loại tương tự, cũng nghĩ đến Thiên Huyền Kỳ Lân Thảo.
Thiên Huyền Kỳ Lân Thảo này sở dĩ có danh xưng Kỳ Lân Thảo, nghe nói là địa phương sớm nhất bị người chiếm được là Thiên Huyền Hàn Động, sau đó bên trong không ngờ có một con thần thú Hỏa Kỳ Lân, chung quanh mọc đầy loại cỏ này, vì vậy mà được đặt tên. Trên thực tế cũng không phải là cần có Kỳ Lân, chỉ cần Thiên Huyền Hàn Động lại có lực lượng ngọn lửa trình độ tương đương là sẽ sinh ra loại cỏ này.
- Địa phương có khả năng nhất đã phái người đi tìm, còn lại khẳng định có một số địa phương hoặc là một số địa phương khác đều cần thời gian dài hơn, nhanh nhất cũng phải nửa năm thậm chí một năm mới được. Ta hiện tại đang nghĩ biện pháp khác, vừa mới có một tin tức có thể có chút giá trị, ta cho Vạn Hồng đi xác nhận. Chỉ có chính mình tìm kiếm mới bảo hiểm nhất, nhưng tự tìm độ khó cũng gia tăng. Nói đến đây, lục gia Nhậm Thiên Tung không nhịn được quay đầu nhìn thoáng qua Vân Phượng Nhi nằm trong phòng, trong mắt tràn đầy thương tiếc.
Khi không có biện pháp, hắn theo nàng cùng đau khổ, tính toán cả đời bồi nàng phong cấm ở đây vượt qua quãng đời còn lại. Hiện tại có biện pháp, chậm trễ thêm một ngày Nhậm Thiên Tung liền cảm giác để Vân Phượng Nhi chịu thêm đau khổ một ngày
Nghe lục thúc nói như vậy, Nhậm Kiệt khẽ gật đầu nói: - Ừm, tốt nhất là bên trong Minh Ngọc Hoàng Triều, chuyện này càng nhanh càng tốt. Những tài liệu khác ta đều đã chuẩn bị thỏa đáng, chỉ cần Thiên Huyền Hàn Tủy vừa đến, lập tức có thể động thủ.
- Loại đồ vật này như trong Thánh Đan Tông hoặc là những tông phái khác khẳng định có, nhưng không quá hiện thực. Những con đường khác cũng tương đối nguy hiểm, tự mình tìm kiếm thời gian quá dài... Việc lưỡng nan, Nhậm Thiên Tung bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Dù sao năm đó người có thể lặng yên không tiếng động hãm hại Phượng nhi tuyệt đối không phải tầm thường, mà hiện tại Nhậm gia không có đại ca chống đỡ, Nhậm Kiệt vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành, loại thời điểm này tuyệt đối không thể đưa tới cường địch chú ý.
- Lục gia, đã điều tra rõ ràng, Cửu Tinh Phượng Hàm Châu ba ngày sau sẽ tới Phòng đấu giá Ngọc Tinh, chỉ là... Đồ vật này cũng không phải là vật đấu giá, là lễ vật đã bị Lam Thiên trước thời hạn chiếm được tặng cho Phương Kỳ Phương gia. Mà lần này hộ vệ cũng đồng thời do cao thủ thiên bảng của Lam Thiên cùng người của phòng đấu giá Ngọc Tinh cùng hộ tống, muốn ở trên đường cướp lấy... Gần như không có khả năng. Cho dù là được, động tĩnh gây nên cũng quá lớn. Cũng không đợi bao lâu, Vạn Hồng đã nhanh chóng lắc mình trở về.
Vạn Hồng nhìn thoáng qua mập mạp, lại thấy được ba chén trà, lục gia nếu đều đem Thiên Huyền Kỳ Lân Thảo cho mập mạp uống, hắn cũng không cần phải lo lắng, có sao nói vậy.
Phòng đấu giá Ngọc Tinh cũng là tồn tại siêu mạnh, bởi vì ngọc là hạch tâm của cả thiên địa, hơn nữa nơi này lại là kinh đô, nơi linh khí ngưng tụ, cho nên rất nhiều tồn tại đều cùng ngọc có quan hệ. Phòng đấu giá Ngọc Tinh này và Ngọc Tinh Học Viện không có bất kỳ quan hệ, ngược lại là tên Ngọc Tinh Học Viện là hậu kỳ, phòng đấu giá Ngọc Tinh kinh doanh các loại đồ vật, cũng bán đấu giá các loại đồ vật.
- Cửu Tinh Phượng Hàm Châu, Phương Kỳ? Nhậm Kiệt vừa nghe cũng không khỏi sửng sốt.
- Ngươi uống trước đi. Lục gia Nhậm Thiên Tung đem một chén Thiên Huyền Kỳ Lân Thảo pha sẵn đẩy cho Vạn Hồng, sau đó nhìn về phía Nhậm Kiệt giải thích: - Cửu Tinh Phượng Hàm Châu này là một món linh khí phòng ngự trung phẩm, giá trị không kém Linh khí thượng phẩm bình thường bao nhiêu. Quan trọng nhất là, căn cứ tin tức chúng ta biết được, đây là tác phẩm ra từ trong tay một vị luyện khí đại sư, mấu chốt hắn sử dụng tài liệu là Tinh Vân Hàn Thiết và Thiên Huyền Hàn Tủy, lúc bình thường có hiệu quả vệ sinh thân thể, nóng lạnh bất xâm, càng có thể sử dụng để phòng ngự. Kết quả không nghĩ tới dĩ nhiên là lễ vật Lam Thiên đưa cho Phương Kỳ.
Lục gia cho hắn uống, Vạn Hồng không chút do dự uống vào, thực lực tăng lên mới có thể vì lục gia tận lực, với thực lực của hắn sau khi uống vào cái này pháp lực chung quanh thân thể không ngừng dao động, tuy rằng không cần như mập mạp lập tức phải tu luyện, nhưng muốn đem dược tính nhanh chóng hấp thu lắng đọng lại trong thân thể cũng cần vận chuyển pháp lực mới được, cũng không có biện pháp giống như Nhậm Kiệt chỉ dựa vào thân thể liền hấp thu.
Cái này quả thật là chuyện phiền toái, Nhậm Kiệt và lục gia Nhậm Thiên Tung nhất thời đều lâm vào trầm tư. Nếu là như vậy, có lẽ cân nhắc biện pháp khác tốt hơn.
- Hộc... Đại khái nửa khác, Vạn Hồng mới đem dược tính của Thiên Huyền Kỳ Lân Thảo nàyhấp thu, đoạn thời gian trước hắn đã có đột phá, có Thiên Huyền Kỳ Lân Thảo này không cần bao lâu hắn lại có thể đánh vào độ cao mới.
Thở phào một hơi, Vạn Hồng nói: - Hiện tại xem ra, cũng chỉ có thể chờ đợi thứ này giao vào trong tay Phương Kỳ lại động thủ, cho dù như thế cũng phải tính trước hậu quả, cùng với từ những địa phương khác mua Thiên Huyền Hàn Tủy đưa tới phản ứng, loại nào lớn hơn còn khó mà nói.
Mọi người đều nghĩ tới cùng một chỗ, lục gia Nhậm Thiên Tung cũng gật đầu một cái nói: - Ảnh hưởng của tranh đoạt quả thật quá lớn, rất dễ dàng khiến liên tưởng...
- Tại sao phải tranh đoạt, để chính nàng hai tay dâng lên không phải là được sao. Đột nhiên, Nhậm Kiệt búng tay một cái nghĩ tới một biện pháp tốt, cười to nói: - Lục thúc, chuyện này giao cho ta đi, ta bảo đảm khiến nàng hai tay dâng lên Cửu Tinh Phượng Hàm Châu kia.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]