Chương trước
Chương sau
Vốn lão Đan Vương cũng không định tùy tiện rời Minh Ngọc sơn trang, bởi vì Minh Ngọc sơn trang vừa mới bị thương nặng, còn có rất nhiều chuyện cần hắn đi làm, hơn nữa hắn cũng muốn an bài rất nhiều chuyện. Nhưng đột nhiên cảm nhận được hơi thở của yêu đan Thiên Yêu ngoài Ngọc Kinh Thành khiến hắn không thể không rời Minh Ngọc sơn trang.

Không nghĩ tới còn không chờ chạy tới nơi, ở trên đường liền gặp Thiên Long kiếm trang trang chủ Kiếm Vương Long Ngạo. Long Ngạo này dĩ nhiên là vì chuyên môn tìm lão Đan Vương, thì ra Long Ngạo biết lão Đan Vương đã âm dương dung hợp, chuyên môn tới tìm hắn khiêu chiến...

Nghe xong Ngọc Thành nói, lão Đan Vương là không thể tránh né cùng Long Ngạo đánh nhau, kết quả khi hai người đánh cho lưỡng bại câu thương bị người phục kích, kết quả cuối cùng hai người đều bị thương nặng. Nếu không phải lão Đan Vương cuối cùng liên hệ Ngọc Thành, Ngọc Thành kịp thời đem lão Đan Vương và Kiếm Vương thật vất vả trốn ra cứu đi ẩn giấu, chỉ sợ bọn họ lúc này cho dù không bị bắt cũng đã không xong.

- Phục kích, cho dù bọn họ bị thương nặng, ai có thể phục kích được hai người bọn họ? Nhậm Kiệt lúc trước chỉ là nghe lão Đan Vương từng nhắc tới Kiếm Vương này một câu, sau đó lại nghe lục thúc nhắc tới, mới biết Thiên Long kiếm trang trang chủ Long Nha này dĩ nhiên là cha của Chiến thúc thúc.

Tuy rằng còn chưa từng thấy Long Ngạo này, nhưng từ đôi câu ba lời này Nhậm Kiệt đã đoán được Long Ngạo này tuyệt đối khác với người thường.

Điều này khiến hắn nghĩ tới một câu nói đời trước, chỉ có người điên và người cố chấp cuồng mới có thể thành công. Tuy rằng lời này bản thân có chút cực đoan, nhưng ở một mặt nào đó mà nói cũng thật đúng là rất có đạo lý. Long Ngạo này tuy rằng Nhậm Kiệt tới giờ chưa từng gặp mặt, nhưng ở trong mắt Nhậm Kiệt, hắn tuyệt đối không phải là người bình thường gì.

- Nếu là bình thường, cho dù người khác muốn phục kích cũng không có khả năng, bởi vì lực lượng và thân phận của lão tổ tông và Kiếm Vương cho dù đánh đến lưỡng bại câu thương cũng không thể tùy ý bị người phục kích. Nhưng chuyện có trùng hợp, bởi vì chuyện yêu đan Thiên Yêu đưa tới không ít người, lão tổ tông và Kiếm Vương chiến đấu quá mức kinh hãi, đưa tới sự chú ý của không ít người, nhưng lại không ai dám nhúng tay. Lại không nghĩ tới cuối cùng Cửu Đầu Long Vương dẫn theo một đại yêu hóa hình cường đại khác đuổi tới. Nếu như chỉ vẻn vẹn là bọn họ còn dễ nói, cuối cùng khi lão tổ tông và Kiếm Vương đối phó đám người Cửu Đầu Long Vương, Hải Vương thần bí nhất kia rồi lại xuất hiện đồng thời đột nhiên ra tay.

Ngọc Thành nói đến đây thần tình ngưng trọng, không có biện pháp tâm tình không nặng nề. Hải Vương một mực được xưng người thứ nhất trong 8 đại vương giả, người có tên cây có bóng. Huống chi hiện giờ lão tổ tông lại bị thương nặng, còn có Cửu Đầu Long Vương nhìn chằm chằm.

Hơn nữa trừ bọn họ ra, bởi vì yêu đan Thiên Yêu đưa tới những cường giả siêu cấp khác cũng không ít, những cường giả siêu cấp này có lẽ chưa chắc dám làm gì, nhưng nếu lão tổ tông xảy ra chuyện, không dám cam đoan sẽ có người bỏ đá xuống giếng hay không.

Tóm lại cục diện hiện tại rất gay go, vô cùng gay go.

Nhậm Kiệt nghe xong cũng không kìm được liên tục nhíu mày. Thật cmn đủ loạn! Không nghĩ tới mình làm ra những yêu khí kia dẫn tới nhiều nhân vật lợi hại như vậy, may mà chỉ là một bộ phận yêu khí. Nếu là để bọn họ cảm nhận được hơi thở chân chính trong hạt châu Ngọc Tinh kia, không biết có thể sẽ thiên hạ đại loạn hay không.

Nhậm Kiệt lại hỏi thăm chi tiết những phương diện khác, tỷ như Cửu Đầu Long Vương cùng với đại yêu hóa hình kia, Hải Vương, Ngọc Thành cũng không quá rõ ràng. Hắn cũng là khi cứu lão Đan Vương, nghe lão Đan Vương dặn dò câu được câu chăng.

Đoạn đường hơn 1000 dặm nói xa không xa, nói gần không gần, linh thú tọa giá toàn lực cũng không mất bao lâu đã chạy tới.

Đến vùng núi phụ cận Ngọc Thành nói, chuyện đầu tiên Nhậm Kiệt làm chính là bố trí trận pháp đem linh thú tọa giá che giấu đi. Dù sao linh thú tọa giá của mình xuất hiện ở nơi này rất dễ bị người chú ý tới. Nhậm Kiệt đã nghĩ kỹ, đợi cảnh giới của mình lại tăng lên một chút, có thể bố trí ra trận pháp hoàn toàn dung hợp trận pháp vốn có trong linh thú tọa giá, hắn liền làm ra một bộ trận pháp.

Coi như chính mình không thể bố trí, chỉ cần có thể thiết kế ra, cho lục thúc hoặc những người khác liên thủ bố trí cũng được. Để cho linh thú tọa giá có thể tùy thời khởi động trận pháp bao trùm, trừ những trận pháp bên trong kia còn có công năng phòng ngự, ẩn nấp.

Đến lúc đó, cho dù không cần đơn độc bố trí trận pháp ẩn giấu linh thú tọa giá, cũng có thể khiến cho linh thú tọa giá như phi thuyền tàng hình trong phim khoa học viễn tưởng đời trước có thể trực tiếp ẩn hình. Tuy nhiên trước mắt còn không làm được điểm này, chỉ có thể ngẫu nhiên nghĩ trong lòng.

Làm xong những chuyện này, Nhậm Kiệt mới theo Ngọc Thành đi vào trong vùng núi. Nơi này có một cái khe rất lớn, hẳn là nhiều năm trước xảy ra động đất để lại, dọc theo khe một mực đi xuống mười mấy dặm sau đó đi ngang tiến vào một sơn động.

Nơi này sơn động rung nứt rất nhiều, đều là thiên nhiên, cho dù có người thần thức dò xét cũng rất khó phát hiện. Hơn nữa dưới đất càng sâu ngăn cách đối với thần thức ảnh hưởng cũng càng lớn. Hiển nhiên Ngọc Thành lựa chọn nơi này cũng là trải qua đặc biệt suy tính, là địa phương đặc biệt vì tránh né nhân vật cùng cấp bậc lão Đan Vương mà tìm.

Lại đi bên trong mấy chục dặm mới tiến vào trong một sơn động dưới đất hơi có chút nóng bức, cảm nhận được nóng bức nơi này, Nhậm Kiệt thần thức dò xét phát hiện chung quanh nơi này không ngờ có địa hỏa dung nham, không trách được lựa chọn.

Đã tiến vào trong sơn động dưới đất này, Nhậm Kiệt liền cảm nhận được hai luồng hơi thở cường đại, chỉ có điều hai luồng hơi thở này đều rất yếu ớt, giờ khắc này đang từng người ngồi ở một bên vận chuyển lực lượng chữa bệnh.

Lão Đan Vương Ngọc Trường Không Nhậm Kiệt tự nhiên biết, như vậy người ngồi đối diện tự nhiên chính là Thiên Long kiếm trang trang chủ Kiếm Vương Long Ngạo. Chỉ là Nhậm Kiệt nhìn thấy Long Ngạo này cũng không khỏi hơi sững sờ, bởi vì quá bất ngờ. Bởi vì lúc trước nghe lão Đan Vương Ngọc Trường Không từng nói tính cách của Long Ngạo, giống như một thanh bảo kiếm vô cùng sắc bén, thà gãy chứ không cong. Thông qua chỗ lục thúc biết được, tính tình của người này cũng không phải là rất tốt, còn quật cường, táo bạo hơn Chiến Thiên Long Chiến thúc thúc.

Nhưng giờ khắc này liếc mắt nhìn qua, người ngồi chữa bệnh đối diện lão Đan Vương Ngọc Trường Không lại là một lão già bình thường bộ dạng nông thôn đen gầy, vóc người thấp bé, tuổi thoạt nhìn khoảng tám, chín mươi.

Trên người không có áo giáp hào quang vạn trượng, không có lưng hùm vai gấu càng thêm không có trang sức hoa lệ khác. Trừ bỏ một thanh cự kiếm tuyệt đối cao hơn chiều cao của hắn, bộ phận lộ ra ngoài đều vượt qua 1. 5m trở lên cắm ở trước mặt hắn. Nếu đổi một địa phương khác nhất định sẽ bị người coi là một ông lão nhà nông thế tục.

Giờ khắc này ở trước người Kiếm Vương Long Ngạo này và lão Đan Vương Ngọc Trường Không đều có một tầng trận pháp và một tầng lực lượng độc đáo bao bọc, mà lúc này bọn họ đang toàn lực vận chuyển khôi phục lực lượng.

- Nhậm gia chủ, ngươi xem hiện tại loại tình huống này nên... làm sao bây giờ? Ngọc Thành hiện tại là đầu to như đấu, lúc trước đột nhiên nhận được lão tổ tông thông tri chạy tới, tình huống của lão Đan Vương và Kiếm Vương so với hiện tại càng thêm gay go, hắn gần như đem đan dược chính mình có thể mang theo đều cho bọn họ dùng, nhưng hiệu quả có hạn.

Hai người hiện tại đều đang chữa thương, nhất là còn phải đối mặt với Hải Vương, Cửu Đầu Long Vương cùng một đại yêu hóa hình thần bí mà cường đại đuổi giết, lại vào lúc Ngọc Kinh Thành gió nổi mây vần, hắn thật sự có chút không biết làm sao. Nếu như không phải là bị Nhậm Kiệt đoán được, hắn trở về đây cũng chỉ có thể tạm thời thủ ở chỗ này.

Bởi vì hiện tại lúc này trừ điều đó ra hắn thật sự không nghĩ tới biện pháp khác.

- Làm sao bây giờ, còn có thể làm sao bây giờ. Nhìn tình huống của bọn họ là thương rất nghiêm trọng, ở loại địa phương này khuyết y thiếu thuốc căn bản không được. Hơn nữa bọn họ cũng không dám hoàn toàn phóng thích vận chuyển lực lượng, dưới loại tình huống này chỉ có thể trước đem bọn họ dời đến địa phương an toàn rồi tính. Ở loại địa phương này, Nhậm Kiệt cũng không có biện pháp. Đây cũng không giống tu luyện công pháp gặp phải vấn đề, đây là bị thương thật sự.

- Dời đi... nhưng lão tổ tông và Kiếm Vương hiện tại tình huống như vậy, có thể được sao? Ngọc Thành lo lắng nhìn lão Đan Vương và Kiếm Vương, tuy rằng chuyện lần này là bởi vì Kiếm Vương ép lão Đan Vương tỷ thí tạo thành, nhưng hiển nhiên Ngọc Thành cũng không vì vậy mà ghi hận.

Bởi vì vừa rồi chính Ngọc Thành cũng từng nói, Kiếm Vương người này cũng không phải là người xấu, chỉ là có lúc phương pháp làm việc hơi đặc biệt. Hơn nữa khi hắn nhặt được lão Đan Vương, thương thế của Kiếm Vương còn nặng hơn lão Đan Vương. Lão Đan Vương nói là Kiếm Vương mấy lần ngăn chặn công kích, còn cứu hắn. Trên thực tế lúc ấy Kiếm Vương đã tranh thủ được cơ hội cho lão Đan Vương chạy, nhưng đến loại cấp bậc lão Đan Vương lại há sẽ như thế, cuối cùng lại lần nữa cùng Kiếm Vương liên thủ, sáng tạo cơ hội hai người đồng thời chạy trốn, tuy rằng hai người bởi vậy đều bị thương nặng.

- Đến cảnh giới bọn họ hiện tại, chỉ cần thân thể không phải là hoàn toàn vỡ vụn, chỉ cần thần thức không phải hoàn toàn bị lạc, còn có thể có ý thức tự chủ, như vậy bọn họ sẽ có phản ứng, chỉ cần như vậy một chút...

Thần thức Nhậm Kiệt trong nháy mắt di động, khiến cho thần thức có mang áp bách cường đại và địch ý, trong nháy mắt dò xét lão Đan Vương và Kiếm Vương, giống như là đã phát hiện bọn họ.

Ầm... ầm... Lần này giống như là chạm vào núi lửa sắp bùng nổ, lão Đan Vương và Kiếm Vương trong nháy mắt bùng nổ ra lực lượng kinh người. Nhất là thần thức trong nháy mắt bao phủ khóa chặt Nhậm Kiệt, mà cự kiếm trước người Kiếm Vương kia không biết lúc nào đã xuất hiện ở trước người Nhậm Kiệt, mũi kiếm vừa lúc hướng về mi tâm Nhậm Kiệt.

Bịch... Long Ngạo, khụ... không được vô lễ, đây là... đây là gia chủ Nhậm gia... khụ... Lão Đan Vương nhìn thấy cự kiếm kia của Kiếm Vương chỉ vào Nhậm Kiệt, giơ tay lên trực tiếp cuốn một cái, một luồng lực lượng mênh mông trực tiếp đem cự kiếm của Kiếm Vương đụng qua một bên, đồng thời cũng lập tức trầm giọng quát khẽ. Tuy nhiên thoáng dẫn động lực lượng khiến sắc mặt hắn không khỏi kịch biến, liên tiếp ho khan sắc mặt càng trở nên khó coi, ngực nhấp nhô pháp lực rõ ràng xuất hiện dao động không ổn định.

Tuy rằng Nhậm Kiệt không thể hoàn toàn nắm giữ hết thảy, nhưng cũng có thể mơ hồ cảm giác được lực lượng đã âm dương dung hợp trong cơ thể lão Đan Vương kia không ngờ xuất hiện trạng thái vỡ vụn, có thể tưởng tượng được hắn bị thương nặng cỡ nào.

- Con trai của Nhậm Thiên Hành, không ngờ đến hiện tại còn chỉ là Chân Khí Cảnh, thật là... Ặc... làm mất mặt cha ngươi, còn không biết xấu hổ làm gia chủ. Kiếm Vương nhìn thấy Nhậm Kiệt khe khẽ lắc đầu, tuy nhiên nói được một nửa bởi vì vừa mới vận dụng pháp lực, thân hình cũng không khỏi hơi lắc lư một cái. Tuy nhiên Kiếm Vương giống như lão già nhỏ gầy nông thôn làm ruộng này thần thức khẽ động, thanh cự kiếm kia trong nháy mắt trở về trước người, trực tiếp rơi vào trong tay. Hắn khẽ chuyển động cự kiếm trong tay đã cắm vào trước người vừa lúc để hắn cầm lấy, chống đỡ thần thức hắn không đến mức ngã xuống.

Bởi vì từ chỗ lục thúc biết được Kiếm Vương Long Ngạo này chính là lão tử của Chiến Thiên Long Chiến thúc thúc, cộng thêm biết một số chuyện giữa hắn và Chiến thúc thúc, tuy rằng không tỉ mỉ nhưng Nhậm Kiệt cũng có thể ít nhiều đoán được tính tình của lão này, lúc này lại nghe hắn nói Nhậm Kiệt càng không khỏi cười thầm lắc đầu.

- Long Ngạo, ngươi... lão già ngươi, ta còn không tìm ngươi tính sổ, ngươi đừng vội vô lễ đối với Nhậm gia chủ. Nhậm gia chủ há là ngươi... có thể hiểu được. Sớm nói với ngươi không muốn tỷ đấu với ngươi, làm việc cũng không dùng đầu óc một chút. Vừa nghe giọng điệu Kiếm Vương Long Ngạo nói chuyện với Nhậm Kiệt, lão Đan Vương không khỏi nhíu mày. Nhậm Kiệt nhưng là ân nhân cứu mạng của hắn và Minh Ngọc sơn trang, sự thần kỳ của Nhậm Kiệt hắn có cảm xúc nhất.

Tuy rằng Nhậm Kiệt lực lượng rất yếu, nhưng đủ loại chỗ thần kỳ lại còn đặc biệt hơn so với tám đại vương giả mà hắn biết kia. Bất kể là bởi vì ân tình hay là một thân năng lực quỷ thần khó lường của Nhậm Kiệt, hắn đều sẽ không cho phép Long Ngạo ở trước mặt hắn ăn nói lung tung như thế.

- Luyện đan, ngươi... nói cái gì? Long Ngạo nhỏ gầy hai tay ấn trên chuôi cự kiếm gần một nửa cắm vào đá, nghe thấy lời này của lão Đan Vương không khỏi kinh ngạc nhìn về phía lão Đan Vương.

Đối với lão Đan Vương nói hắn làm loạn, kiên trì tỷ đấu, ép lão Đan Vương chiến đấu đồng thời liều mạng lưỡng bại câu thương để cho kẻ địch thừa cơ lợi dụng hắn thừa nhận, cho nên lão Đan Vương nói gì hắn cũng không lên tiếng, sai chính là sai. Nhưng hắn lại đột nhiên ý thức được, thái độ của lão già Đan Vương này đối với Nhậm Kiệt, mở miệng là Nhậm gia chủ, giọng điệu đó tuyệt đối rất là tôn kính.

Cho dù là năm đó đối đãi Nhậm Thiên Hành thời kỳ toàn thịnh, lão Đan Vương này cũng tuyệt đối sẽ không dùng loại giọng điệu này, đây... đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

- Nói cái gì, khụ khụ, nói ngươi không dùng đầu óc... lập tức ngậm miệng ngươi lại. Lão Đan Vương tức giận nói.

- Ta nói không phải là cái này. Kiếm Vương Long Ngạo trực tiếp lắc đầu nói: - Bị người đánh trộm là chuyện không nghĩ tới, tuy nhiên nếu muốn đột phá, sẽ phải buông xuống mọi thứ, sinh tử cũng ở trong đó, nếu không làm sao có thể đột phá. Ta cũng không muốn học ngươi sống mấy trăm tuổi còn dừng lại ở Âm Dương Cảnh đỉnh phong này, cuối cùng bị tiểu tử Nhậm Thiên Hành kia cười nhạo. Nghịch thiên tu luyện, sinh tử đều bỏ ở ngoài, huống chi nwtưk. Đây là ngươi có can đảm âm dương dung hợp ta mới tìm ngươi, nếu là ngươi lúc trước ta còn lười để ý đến. Ta đang hỏi ngươi, ngươi nợ tiểu tử này tiền sao, đường đường lão Đan Vương của Minh Ngọc sơn trang cùng một thằng nhãi Chân Khí Cảnh như vậy hạ thấp giọng?

- Ngươi... đồ... Lão Đan Vương cũng không biết nên nói Kiếm Vương Long Ngạo thế nào. Long Ngạo này tuổi cũng xấp xỉ Ngọc Thành, tự nhiên có quyền lực ở tuổi tác cười nhạo lão Đan Vương. Tuy nhiên nếu chỉ xem như vậy, hai người vừa lúc ngược lại, Long Ngạo như là người sắp 200 tuổi mà lão Đan Vương lại có vẻ rất trẻ tuổi.

Nếu như không phải là lúc trước mọi người từng có qua lại, thậm chí cũng biết Long Ngạo này là người thế nào, lão Đan Vương lúc này thật sự có kích động muốn cùng hắn liều mạng. Nếu không phải là hắn, chuyện tuyệt đối sẽ không làm ra đến nước này. Kết quả hắn ngược lại còn lời lẽ hùng hồn, thật khiến hắn giận không biết nói gì cho phải.

- Nơi này không phải là chỗ nói chuyện, chúng ta vẫn là trước rời khỏi nơi này theo ta trở về, nghĩ biện pháp đem thương thế trị khỏi rồi tính. Về phần ngài...

Nhậm Kiệt và lão Đan Vương nói một câu, sau đó nhìn về phía Kiếm Vương Long Ngạo cười, đi về phía lão nói: - Ta hiện tại là Chân Khí Cảnh tầng bảy, nếu Kiếm Vương ngươi trâu như vậy, vậy ta muốn hỏi một chút Kiếm Vương năm đó Chân Khí Cảnh tầng bảy bao nhiêu tuổi, đột phá lại dùng thời gian bao lâu?

- Ta vì sao phải nói cho ngươi. Long Ngạo ra vẻ ngươi một thằng nhãi con, căn bản không xứng nói chuyện với ta, sau đó nhìn về phía lão Đan Vương Ngọc Trường Không: - Ta cũng không giống tên luyện đan này, cả ngày luyện đan ngay cả chút can đảm cũng không có, nhìn thấy một thằng nhãi cũng hạ mình.

- Ngươi... khụ... Lão Đan Vương nhìn Kiếm Vương, thật sự là bị kẻ này chọc giận quá đáng.

- Đó không phải gọi là hạ mình, đó gọi là tôn trọng. Nhậm Kiệt cười nhìn Kiếm Vương Long Ngạo, thầm nghĩ tính tình lão già này cũng quá cổ quái, không trách quan hệ cha con đều có thể thành ra như vậy.

- Tôn trọng, ngươi đủ tư cách sao? Long Ngạo khẽ ngẩng đầu, lại như nhìn xuống dưới nhìn Nhậm Kiệt.

- A... Nhậm Kiệt lại cười nói: - Ta đủ tư cách hay không ngài có thể từ từ nhìn, tuy nhiên ta ngược lại thật sự muốn biến vấn đề ta vừa hỏi. Bởi vì ta định hiện tại liền trước tiến phá vỡ một kỷ lục của ngài.

Nhậm Kiệt nói xong, cười khiêu khích nhìn Long Ngạo, ý tứ rất rõ ràng, có dám nói hay không?

Ngọc Thành bên cạnh cũng nhìn tròn mắt. Trên thực tế tính cách Kiếm Vương Long Ngạo này hắn cũng đã lĩnh giáo, lúc trước vội cứu lão Đan Vương, hắn cũng bị Long Ngạo mắng. Đường đường Minh Ngọc sơn trang trang chủ, coi thành như vậy thật sự là kẻ bất lực, còn nói nếu hắn là lão Đan Vương sớm đã đem Ngọc Thành phế đi.

Tuy nhiên Kiếm Vương Long Ngạo này tuy rằng tuổi xấp xỉ hắn, nhưng bối phận lại ngang lão Đan Vương, cho nên Ngọc Thành cũng chỉ có thể cười khổ chịu đựng. Hôm nay nhìn thấy Nhậm Kiệt vừa tới, còn không chờ cứu người, nói mấy câu đã làm cho mùi thuốc nổ mười phần, hắn thật sự không biết nói gì cho tốt.

Đây tính là chuyện gì hả, nhưng là nhìn cục diện này, bên kia cũng không có biện pháp nói gì khác.

- Phá vỡ kỷ lục của ta, hừ, chỉ bằng ngươi?

- Đừng nói nhảm, có dám nói hay không?

- Bản trang chủ tám tuổi đạt tới Chân Khí Cảnh, 10 tuổi đạt tới Chân Khí Cảnh tầng bảy, dùng ba tháng đạt tới Chân Khí Cảnh tầng tám, 12 tuổi đạt tới Thần Thông Cảnh... Long Ngạo trước giờ không cho rằng thiên tài có thể làm sao, nhưng chính hắn năm đó cũng bị cho là thiên tài nghịch thiên, một đường đi tới cũng xem như kinh thế hãi tục. Đem một gia tộc nhỏ bé năm đó dẫn dắt đến Thiên Long kiếm trang, cùng Minh Ngọc sơn trang sừng sững ngàn năm đặt song song. Hắn tuy rằng chưa từng thích người khác nói thiên tài gì, nhưng hắn một đường tăng lên tuyệt đối là tốc độ của siêu cấp thiên tài.

- Ồ, khác không cần phải nói, sau này chờ ta có tâm tình lại đi phá kỷ lục của ngươi. Ba tháng, một, hai,... Nhậm Kiệt không chờ Long Ngạo nói xong, giơ tay ngăn Kiếm Vương Long Ngạo, cất bước đi về phía trước người Long Ngạo.

Tiểu tử này đang giở trò quỷ gì? Giở trò hề gì?

Long Ngạo kinh ngạc nhìn Nhậm Kiệt, trước giờ còn chưa từng gặp người trẻ tuổi ở trước mặt mình có thể tùy ý như thế, càn rỡ như thế. Chính vì vậy, hắn càng cảm thấy không thích người trẻ tuổi này. Tuổi lớn như vậy còn là con trai của Nhậm Thiên Hành, gia chủ Nhậm gia không ngờ chỉ là Chân Khí Cảnh, còn không biết xấu hổ ở trước mặt mình và lão Đan Vương nói lời như thế, càn rỡ, quả thật không biết sâu cạn.

Cố tình thái độ của lão Đan Vương đối với hắn còn như vậy, cho dù đối với mình cũng chưa từng như thế, điều này càng khiến Long Ngạo không nhìn được.

Giờ khắc này Nhậm Kiệt trực tiếp ngắt lời hắn, vừa đếm vừa bước tới, hắn hơi nhíu mày. Nếu không phải là lúc này hắn quả thật bị thương quá nặng, thật sự muốn dạy dỗ tiểu tử này một chút. Tuy nhiên, hắn cũng cảm nhận được lão Đan Vương một mực tập trung vào mình, hiển nhiên chuẩn bị tùy thời ra tay, điều này khiến hắn rất là kinh ngạc. Lão Đan Vương này không phải là hạng người a dua nịnh hót, cho dù đối mặt với Hải Vương hoặc là Nhậm Thiên Hành năm đó cũng sẽ không như thế, hôm nay đây là làm sao vậy?

Không chỉ là Long Ngạo kỳ quái, ngay cả lão Đan Vương cũng kỳ quái, không biết Nhậm Kiệt này là đang làm gì?

- Ba... Ầm... Nhậm Kiệt lúc này đã bước đến bước thứ ba, đã đến trước người Long Ngạo. Mà trong nháy mắt Nhậm Kiệt đếm ba, chân hạ xuống đất, chân khí trong cơ thể trong nháy mắt đột nhiên tăng vọt, vốn là sớm đã trong mấy ngày này hoàn thành ngưng tụ hình thành trận pháp, sớm đã thích ứng trận pháp chân khí vòng tròn, Nhậm Kiệt vào khoảnh khắc này toàn lực thúc đẩy trong nháy mắt trực tiếp phá vỡ chân khí vòng tròn, lực lượng ầm ầm tăng vọt.

Nhậm Kiệt không phóng thích toàn bộ, chỉ phóng ra không đủ 2 phần, nhưng cho dù chỉ có 2 phần cũng còn khủng bố hơn so với Chân Khí Cảnh đại viên mãn bình thường. Mà lực lượng bản thân hắn trong nháy mắt này đã tăng lên tới Chân Khí Cảnh tầng tám.

Kỳ thật đừng nói là Chân Khí Cảnh tầng tám, cho dù là Thần Thông Cảnh tầng tám, Âm Dương Cảnh âm hồn thậm chí dương hồn tầng 8 ở trước mặt Kiếm Vương cũng không tính là gì.

Nhưng cố tình Nhậm Kiệt lực lượng Chân Khí Cảnh trong mắt Kiếm Vương vô cùng nhỏ yếu này, giờ khắc này lại vô cùng lớn lối không hề sợ hãi bộc phát ở trước mặt hắn, bộc phát kiểu khiêu khích, hoàn toàn không quan tâm cảm thụ Kiếm Vương hắn đường đường một trong tám đại vương giả.

- Ây da, thật ngượng quá, ta dùng ba bước đột phá đến Chân Khí Cảnh tầng tám, phá vỡ kỷ lục ba tháng đột phá của ngài. Đúng rồi, ngàn vạn đừng tưởng là ta tích súc đã lâu tự tìm cớ, tìm lý do cho mình, ta là mấy ngày trước mới đột phá đến Chân Khí Cảnh tầng bảy đấy. Ồ, đúng rồi, mấy tháng trước ta còn là Luyện Thể Cảnh tầng 4, tính ra kỳ thật kỷ lục của ngài ta lại phá vỡ không ít. Kỳ thật thứ này chính là xem tâm tình, chờ ta ngày nào tâm tình tốt lại đột phá mấy tầng. Được rồi, hiện tại đừng nói nhảm, muốn sống đi theo ta. Đối với loại người nào dùng biện pháp nấy, đối với người như Long Ngạo, ngươi nếu là không làm hắn tâm phục khẩu phục sẽ không có lời để nói, như vậy hắn chết đều sẽ không để ý tới ngươi. Tựa như giọng điệu vừa rồi lúc hắn nói dựa vào cái gì phải tôn trọng Nhậm Kiệt vậy.

Nhậm Kiệt cũng không bày ra sức chiến đấu của mình, lá bài tẩy của mình, thần thức của mình, hắn chỉ là thoáng dùng phương thức như vậy kích thích vị Kiếm Vương này một chút. Có lúc, cũng không nhất định cần dùng lực lượng mạnh cỡ nào, chỉ cần phương pháp chính xác là được rồi, tựa như là... hiện tại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.