Lão nhân mặt cười mang theo khuôn mặt tươi cười, rất tùy ý đứng ở dưới một thân cây ngoài cửa đại môn của Nhậm gia, rất tùy ý, nhưng cả người hắn lại giống như hòa làm một thể cùng cây này, thậm chí hô hấp của hắn, hơi thở của hắn cũng là một phần của cây.
Ông!
Đây là bản lĩnh hắn cực kì tự hào, nhưng là lúc thanh âm của Nhậm Kiệt vang lên ở trong đầu hắn, cả người hắn đều ngây dại, đầu óc ông ông vang lên.
Hắn là còn không có dụng hết toàn lực, nhưng điều này cũng đã là năng lực ở dưới tài nghệ bình thường của hắn, hắn có lòng tin cho dù là Âm Dương Cảnh dương hồn đỉnh phong đi qua bên cạnh cây này, tuyệt đối cũng không phát hiện được. Cho dù hắn mơ hồ cảm giác được một cổ uy hiếp cường đại khác tồn tại, dù là Hải Vương Hải Vô Thường lão già kia, cũng chỉ mơ hồ nhận thấy được có sự hiện hữu của hắn, cũng không thể biết được vị trí của hắn, càng không thể nào trực tiếp cùng hắn nói chuyện..
Giờ khắc này tóc gáy cả người hắn dựng lên, thiếu chút nữa bộc phát lực lượng, may là năng lực khống chế của bản thân hắn đã tốt đến trình độ nhất định.
Trong nháy mắt giống như là lá cây bị gió thổi qua, khe khẽ nhúc nhích, bởi vì chiến đấu phía trên đang tiến hành rất kịch liệt, ai cũng sẽ không để ý lá cây trên một thân cây khe khẽ nhúc nhích một chút.
- Cái đầu gia gia ngươi, ngươi là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-thieu-duoc-vuong/1938337/chuong-212.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.