Không có Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ tương trợ, cho dù cùng Hứa trưởng lão liên thủ, Hồng Diễm cũng biết mình không phải là đối thủ của Sát Thủ Vương, huống chi lúc này Hứa trưởng lão đã bị thương, thị đành phải trơ mắt nhìn lão nhân mặt cười rời đi.
Cho nên Nhậm Kiệt và lão nhân mặt cười không gặp quá nhiều trở ngại rời đi, lão nhân mặt cười đi sau Nhậm Kiệt, Nhậm Kiệt cũng không bay lên không trung, nhưng mà tốc độ tuyệt đối nhanh hơn hầu hết cường giả Âm Dương Cảnh âm hồn.
Hơn nữa xung quanh còn có vật cản, gã vẫn như ẩn như hiện cấp tốc vọt đi, khiến lão nhân mặt cười cũng có cảm giác không bắt kịp.
Đây, đây con bà nó là gì vậy? Mình đường đường là Sát Thủ Vương a, lúc ở mạch khoáng linh ngọc Ngọc Tuyền Sơn đối phó Ngọc Tuyền đạo nhân đã bị Tề Thiên nói cho phiền muốn chết thì đã thôi, dù sao Tề Thiên nói đúng là hữu dụng, mặc dù những lời đó làm cho người ta phải tủi khổ, nhưng mà dù sao cũng là Tề Thiên.
Nhưng còn bây giờ thì sao? Tốc độ Nhậm Kiệt lại kinh người như thế, thân pháp kia, trách không được y có thể lặng lẽ tới gần được Hứa trưởng lão.
Tổ cha nó, mình mới rời đi bao lâu? Sao đã biến thành thế này? Lão nhân mặt cười đã hết chỗ nói rồi. Làm theo hướng dẫn của Nhậm Kiệt, còn tưởng tiểu tử này nói vừa, dè dâu kết quả khiến lão hoảng sợ. Sau lại thành thẹn, mình đường đường là Sát Thủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-thieu-duoc-vuong/1938212/chuong-274.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.