- Tổ cha nó! Còn tưởng tiểu tử ngươi trọng thương, bỏ qua cơ hội tốt này chứ! Vừa thấy Nhậm Kiệt xuất hiện, còn tế xuất ra Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ trấn áp. Thanh âm lão nhân mặt cười vang lên, thân ảnh chớp động, quỷ dị xuất hiện trên không trung. Nhìn thấy Nhậm Kiệt, lão nhân mặt cười cảm thấy thoải mái hơn nhiều, trong lòng buông lỏng.
- Ha ha... Thân hình Nhậm Kiệt nhoáng lên một cái xuất hiện bên cạnh lão nói: - Có thù không báo không phải phong cách của người Nhậm gia ta. Chỉ bị thương một chút, nhưng cũng không nghiêm trọng. Lại chiếm được không ít chỗ tốt, đợi diệt sạch mấy tên này, ta sẽ từ từ nói với ngài.
Từ lúc lão nhân mặt cười xuất hiện dạy mình. Nhậm Kiệt phát hiện một chuyện. Càng về sau hắn càng khẳng định lão là người Nhậm gia. Chỉ có điều hỏi lão lão lại cố ý lảng tránh, mà y cũng không có nhiều cơ hội hỏi thăm là chuyện gì xảy ra.
- Ngươi nói vậy còn không biết xấu hổ... Không nhắc tới thì thôi, nhắc tới lão liền cả giận: - Tổ cha nó, ngươi điên hả? Không muốn sống nữa hả? Hoàng lăng là nơi nào? Người còn dám chạy tới đó rèn luyện pháp bảo! Ta thấy ngươi chán sống rồi.
- Đừng nóng, đừng nóng. Xin bớt giận! Ta không phải vẫn tốt sao? Dù mạo hiểm nhưng có thu hoạch ngoài ý muốn, lát nữa ta nói với ngươi. Lão nhân mặt cười tuy nóng nảy, nhưng mà thật lòng quan ái mình, giống như lục thúc, vì vậy Nhậm Kiệt cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-thieu-duoc-vuong/1938061/chuong-352.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.