Cũng không biết mập mạp bọn họ hiện tại thế nào, xem ra thời gian cũng không còn nhiều lắm, với tốc độ của bọn họ hiện tại trở về Minh Ngọc sơn trang hẳn rất nhanh, vấn đề chủ yếu là mấy ngày. Nghĩ tới chuyện này, trong đầu Nhậm Kiệt không khỏi hiện lên cảnh tượng cuối cùng khi Ngọc Nhân Long chết đi...
Đang lúc trong đầu Nhậm Kiệt nghĩ đến đủ các chuyện hỗn loạn, phía dưới đột nhiên có người bẩm báo, nói Thường lão tứ đang ở bên ngoài cầu kiến.
- Đúng là bận rộn đã quên mất hắn! Chuẩn bị linh thú tọa giá, bảo hắn lên linh thú tọa giá chờ đi! Nhậm Kiệt nói xong, chậm rãi đứng dậy, giờ phút này khí sắc hắn đã tốt một chút có thể nhích động, nhưng bộ dáng vẫn tạo cho người ta có cảm giác dường như tùy thời ngã gục. Hơn nữa ở vào trạng thái này còn tự mình đi bộ, khiến người ta thoạt nhìn càng thêm sợ, tuy nhiên với Nhậm Kiệt vốn đã thành thói quen! Nói gì thì nói cũng phải đi tổng bộ mới của Trường Nhạc Đổ Trường nhìn qua một chút, từ khi xây dựng đến giờ còn chưa qua đó, hiện tại vừa lúc đi nhìn thử xem...
- Sư phụ! Đồ nhi không có nghe lệnh ngài chờ ở Trường Nhạc Đổ Trường... Sư phụ, ngài... ngài làm sao vậy, đây là...? Đối với Nhậm Kiệt lúc này, chỉ đi từ trong phòng lên tới linh thú tọa giá đã là chuyện vô cùng khó khăn, cho nên hắn đi một hồi lâu mới lên linh thú tọa giá.
Nhậm Kiệt vừa lên linh thú tọa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-thieu-duoc-vuong/1938018/chuong-382.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.