Chương trước
Chương sau
Trong lòng có tính toán, Nhậm Kiệt cũng không lập tức rời đi, quả nhiên một lát sau lại cảm thấy một cỗ thần hồn lực cường đại lại quét đến. Hiển nhiên đối phương không cam lòng tiếp tục tìm kiếm. Trời dần sáng, Nhậm Kiệt xuống núi đi vào trong thành. Gã tiếp tục hạ thấp tu vi mình xuống, áp chế tới Âm Dương Cảnh âm hồn tầng năm, sau đó chuẩn bị một phen mới tiến về phía chỗ trung ương phồn hoa nhất.

Lại lần nữa tiến tới phụ cận Vân Tiêu Các, Nhậm Kiệt tìm kiếm một số cửa hàng ngầm của Cửu Âm Tông. Đại tông môn có cửa hàng công khai, đồng thời cũng có cửa hàng ngầm, chỉ là bề ngoài làm như không có quan hệ với tông môn, thậm chí làm như đối nghịch.

Bọn họ chuyên làm những chuyện không tiện ra mặt, đây chính là loại thủ đoạn thường thấy nhất, cũng hiệu quả nhất.

- Chính là cái này.

Rất nhanh Nhậm Kiệt tìm được một cửa hàng cách Tiêu Vân Các năm mươi dặm. Nơi đây không lớn, cũng không quá xa hoa, là nơi các tán tu thường tụ tập. Tên gọi Vạn Bảo Trai.

Nhậm Kiệt dò xét bên trong phát hiện có một số lạc viện bên trong có bố trí trận pháp cường đại, cùng loại với trận pháp ở Vân Tiêu Các.

- Người đâu? Con bà nó đều chết hết rồi sao? Không buôn bán à?

Nhậm Kiệt bước vào, đổi thành giọng nói hùng hồn hô lên. Mùi vị có chút giông giống Ngụy Lượng vùng Đông Hoang.

- Đây, đây! Xem nói gì thế. Sao lại không buôn bán chứ! Chỉ là lúc này đang bận bịu quá thôi!

Một người vội vàng bước ra tiến đón.

- Vạn Bảo Trai chúng ta không phải tiểu điếm! Chỉ cần ngài có hàng, chúng ta dám thu. Ngươi có bao nhiêu đồ tốt, Vạn Bảo Trai chúng ta đều thu được. Nếu muốn mua đồ, chỉ cần trả được giá, muốn cái gì có cái đó. Không biết ngài tới mua đồ hay là bán đồ?

Tiểu nhị tuổi không lớn lắm, chừng 26, 27 tu vi Thần Thông Cảnh tầng thứ ba nói. Bình thường ở thế tục cũng là đức cao vọng trọng, nhưng ở đây cũng chỉ là tiểu nhị cấp thấp nhất.

Nếu như Nhậm Kiệt không biết sau lưng Vạn Bảo Trai này là Cửu Âm Tông, nghe nói vậy sẽ không cảm thấy gì. Nhưng lúc này lại cười thầm, xem ra những người này vẫn không bỏ được thái độ cao cao tại thượng với tán tu.

- Đương nhiên đại gia ta có thứ tốt.

- Bịch!

Nhậm Kiệt khoát tay lấy ra một đống đồ trong không gian trữ vật. Đều là những thứ tạp nham, nhìn như có chút môn đạo, nhưng lại không có chút tác dụng gì, giá trị cũng không lớn lắm.

- Xí!

Quả nhiên nhìn đống đồ Nhậm Kiệt lấy ra, tiểu nhị chau mày. Chớ thấy hắn là một gã tiểu nhị, nhưng mà thúc thúc của hắn lại là quản sự của Cửu Âm Tông, hắn ở đây cũng chỉ là tạm thời mà thôi.

Tuy đây chỉ là một Vạn Bảo Trai nho nhỏ, nhưng mà chính là nơi buôn bán của Cửu Âm Tông đấy. Đúng là hạng người không biết sâu cạn mà, hắn tưởng đây là đâu?

Tiểu nhị Mễ Du cau mày phất tay áo thổi bay bụi trên đống đồ của Nhậm Kiệt đổ ra. Vẻ mặt không vui, nhưng nhìn thấy không ít người nhìn về phía mình, đành phải nhìn qua đống đồ.

Lật qua lật lại, chẳng có thứ gì ra hồn. Mễ Dù bụng bảo dạ, tên khốn này coi Vạn Bảo Trai mình là đâu? Tuy không bằng Vân Tiêu Các, nhưng cũng không thu mua những thứ sứt mẻ à.

Chậc chậc! nhìn cái này nè, ngay cả linh khí cũng không phải. Còn tài liệu cái này, tuy là vẫn thạch, là bảo bối trong mắt người thế tục, nhưng đối với người tu luyện lại chẳng có nghĩa lý gì.

Duy chỉ có hai kiện Linh khí trung phẩm, nhưng lại đều bị hư hại, còn có một cây đèn không biết tên gì, nhìn khá cổ xưa, cũng không rõ cấp bậc gì.

- Giám định nhanh một chút đi! Có lẽ ngươi còn quá trẻ nên không hiểu, kêu quản sự ngươi tới đi, đại gia phải đổi đan dược, càng cao cấp càng tốt.

Nhậm Kiệt lớn tiếng hô lên.

Nghe lời này, Mễ Du càng thấy chán ghét hơn, gì mà kêu mình không hiểu vậy bảo quản sự tới đi. Đúng là tên không biết sâu cạn mà, còn đứng đó kêu to gọi nhỏ.

- Không cần phải kêu quản sự ta tới, những thứ ngài mang tới cũng không thể sử dụng được. Chúng ta không thu những thứ đồ này, ngài ra ngoài cửa quẹo phải là có người hoặc tiểu điếm chuyên thu mua đồ phế phẩm. Ngươi đi tìm bọn họ đi!

Mễ Du khinh bỉ trong lòng, nhưng vẫn cố dằn lòng nói. Cũng không biết sao tên khốn này tu luyện được tới Âm Dương Cảnh nữa.

- Con mẹ nó! Ngươi nói cái gì. Ngươi xem thường bổn đại gia có phải không? Bịch!

Nhậm Kiệt hét ầm lên nói:

- Con mẹ nó! Thằng nhãi như ngươi thì hiểu được gì, kêu quản sự của các ngươi tới đi. Không biết những thứ này đều là thứ bổn đại gia lấy được từ trong di tích à? Ngươi dám chúng vô dụng? Chỗ này có hai kiện Linh khí trung phẩm đấy, ngươi mở mắt cho ngươi ra nhìn cho kỹ đi.

Nếu không phải cái đại này có gia cố một số trận pháp thì Nhậm Kiệt đã vỗ nát nó rồi. Chung quanh nhiều người nhìn vào, Nhậm Kiệt cũng bắt đầu mở tuồng.

- Hừ...

Mễ Du hừ lạnh một tiếng, nói:

- Ngươi tốt nhất nên chú ý lời ăn tiếng nói của mình. Nơi này là Vạn Bảo Trai, Cửu Âm Tông ở trong thành này, không phải chỗ hoang giao dã ngoại của ngươi. Còn chưa tới phiên ngươi giương oai ở đây, mang những thứ phế phẩm này cút đi. Bịch!

Mễ Du mắt cao hơn đầu, bị Nhậm Kiệt khích bác mấy câu không chịu được, cầm ngọn đèn ném ra ngoài. Vạn Bảo Trai cho dù không phải bại lộ cũng không phải sợ tên khốn Âm Dương Cảnh ầm hồn ngươi. Nếu cường giả Âm Dương Cảnh dương hồn tới đây thì quản sự sẽ lập tức ra đón. Nếu như tu vi tầng tám trở lên nổi giận thì tiểu nhị cũng không dám phách lối như thế.

Nhưng nhìn Nhậm Kiệt có vẻ tuổi không nhỏ, tu vi miễn cưỡng cũng đạt tới Âm Dương Cảnh, còn dám bạo nộ mắng hắn, Mễ Du tự nhiên không chịu nhịn.

- Bịch!

Ngọn đèn kia rơi xuống đất.

- Tên nhãi ngươi. Má nó, ngươi muốn chết?

Nhậm Kiệt giận dữ túm lấy Mễ Du.

- Ngươi dám!

Mễ Du lo người này làm loạn vội la lên:

- Nhanh đi mời quản sự, nhanh mời tới đây!

- Ầm!

Trong nháy mắt ngọn đèn kia rơi xuống, chậm rãi nứt ra, chảy ra một vũng chất lỏng màu vàng, chỉ khoảng ba đầu ngón tay, một cỗ ánh sáng vàng bỗng nhiên tỏa ra bao phủ xung quanh.

Một mùi thơm đặc biệt tản ra, khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc. Trong nháy mắt mọi người đều cảm thấy yên bình, tâm tình bình tĩnh lại, vô cùng thư thái.

Cả đường phố lập tưc yên tĩnh lại, mọi người đều như chìm vào cảm giác không linh, giống như tìm được một cảnh giới độc đáo mới.

Không ít người cảm nhận được trong bầu trời có một hư ảnh cao lớn ngàn thước xuất hiện. Đó là hư ảnh ngồi xếp bằng trên đài sen, bên trên có chữ Phật chớp động.

Hư ảnh giống như đang niệm gì đó, nghe không hiểu, vừa cổ xưa vừa huyền diệu. Khiến cho người ta cảm thấy tự thông.

- Oanh... Ta nghĩ thông, ha ha, ta đột phá...

- Trời ạ! Ta cũng đột phá!

- Thì ra là thế! Ta bị vây khốn mười mấy năm không ngờ là vì nó...

Không ít người đột phá kinh hô lên, mọi người lập tức trở nên sôi trào.

- A...

Người trong Vạn Bảo Trai đều trợn tròn mắt, không dám tin nhìn ra bên ngoài. Nhìn hư ảnh kia, từng người đều trợn tròn mắt.

Mà Mễ Du và Nhậm Kiệt cũng giật mình, không đợi tất cả mọi người phản ứng, Nhậm Kiệt mạnh mẽ thu lại tất cả đồ vật trên bàn:

- Ta không bán nữa...

Sau đó gã vọt ra ngoài lượm ngọn đèn trên mặt đất lên, thu hồi giọt chất lỏng màu vàng kia rồi bỏ đi. Trong chớp nhoáng, mùi thơm và ánh sáng vàng đều nhạt đi, nhưng mọi người vẫn còn chìm đắm vào trong cảnh giới huyền diệu một hồi lâu mới tỉnh lại được.

- Trời ơi! Ta lại đột phá đại cảnh giới.

- Vấn đề của ta được giải quyết rồi. Nó đã vây khốn ta nhiều năm trời... Ha ha.

- Vừa rồi xảy ra chuyện gì? Đó là bảo bối gì? Người kia đâu rồi?

- Người kia đâu? Vật kia bao nhiêu linh ngọc? Ta muốn mua.

- Con mẹ nó! Ngươi mua cái rắm à, người không biết chạy đi đâu rồi!

Người kịp phản ứng liên tục gào thét, xung quanh gần như sôi trào.

- Á...

Mà lúc này Mễ Du cũng ngây ngốc tại chỗ. Cho tới khi quản sự tới hỏi hắn vẫn chưa biết rõ là chuyện gì xảy ra. Vừa rồi ngửi mùi hương kia, hắn cũng đột phá một tầng thứ. Cũng không biết vì sao mình lại đột phá, nhưng mà trong đầu lại thông suốt, giống như chỉ cần tu luyện tiếp là có thể đột phá nữa. Dường như bên tai có người nói cái gì đó, chẳng lẽ là tồn tại hư ảnh ngồi trên đài sen kia?

Đột phá? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Mình ném ngọn đèn kia đi, chẳng lẽ nó là bảo vật gì sao?

Trời ơi! Rốt cuộc mình làm cái quái gì vậy, xảy ra chuyện gì? Tên thô lỗ kia đâu?

Mễ Du có cảm tưởng mình đã bỏ lỡ một vận may lớn, mặc dù bây giờ không biết là chuyện gì, nhưng nhìn đám người bên ngoài đang sôi trào, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của quản sự, hắn biết mình đã gây ra chuyện lớn rồi.

Mà lúc này Nhậm Kiệt cũng đã rời khỏi đây. Hắn muốn luyện chế dược phẩm làm được hiệu quả này cũng không khó. Khiến bọn họ đột phá trong lúc mơ mơ màng màng, lại cho thêm chút đan dược và dùng hư ảnh đại phật khiến bọn họ cảm giác như mình ngộ đạo đột phá, đều là chuyện dễ dàng với gã.

Trong những người vây xem, có không ít người gặp bình cảnh nhiều năm, Nhậm Kiệt hơi dẫn dắt, trợ giúp bọn họ đột phá. Cộng thêm dược phẩm phát ra hương thơm có công hiệu thanh tâm tĩnh khí, tạo ra hiệu quả thần tích ngoài ý muốn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.