Chương trước
Chương sau
Vừa chuẩn bị bắt đầu luyện dược, Nhậm Kiệt không nhịn được lại nhớ tới tiểu nha đầu Đan Diệu kia. Trước đây mỗi lần luyện dược đều có nàng ở bên cạnh, giả dạng mập mạp ở một bên. Có nàng, Nhậm Kiệt tiết kiệm rất nhiều chuyện, bao gồm một nhóm Diệu Dược sư của cửa hàng dược Cao Nhân ngày nay, cũng đều là nàng từng người từng người huấn luyện ra.

Nghĩ tới nha đầu Đan Diệu, Nhậm Kiệt không khỏi có chút thất thần.

- Ngươi như vậy có luyện chế được không, còn có, vì sao mập mạp không đến đây hỗ trợ? Đúng lúc này, lục gia Nhậm Thiên Tung, trực tiếp lên tiếng hỏi thăm.

Đột nhiên nghe lục thúc cũng hỏi tới vấn đề này, Nhậm Kiệt không khỏi cười khổ trong lòng, nhưng cũng cảm thấy không cần thiết nói rõ ra chuyện của mập mạp, tăng thêm phiền giận cho mọi người. Dù sao hiện tại Nhậm Kiệt cũng không tiện dùng thân phận gia chủ Nhậm gia đi làm những chuyện này, chỉ có thể với thân phận Tiếu Kiểm Sát Thần Vương đi tìm mập mạp.

- Mập mạp có chuyện đi xa một đoạn thời gian, về phần tại sao không cần dược lô... Nhậm Kiệt hờ hững cười nói: - Với bản thân làm bếp lò, với thiên địa làm bếp lò!

Hiện nay Nhậm Kiệt vượt ra ngoài hệ thống của tất cả tu luyện giả hiểu biết, cũng không có sau khi đạt tới Diệu Dược sư đỉnh phong bắt đầu học tập luyện đan, ngược lại đi theo đường lối tiếp tục nghiên cứu dược phẩm. Đường lối này không phải là không có người đi qua, trong lịch sử rất cổ xưa vượt qua thượng cổ, vượt qua thời đại hồng hoang, còn không có pháp luyện đan, mọi người chỉ là dựa vào dược phẩm.

Nhưng sau đó từ từ đan đạo thịnh hành, dược đạo xuống dốc, từ từ một đạo dược phẩm chỉ có thể trở thành là cơ sở trước nhập môn của đan đạo mà thôi. Chỉ có điều đoạn lịch sử kia quá mức cổ xưa, gần như không có ghi lại gì, đây cũng là Nhậm Kiệt nghe mập mạp nhắc tới góp nhặt từng chút.

Nhưng thời đại đó ngay cả truyền thuyết đều không có để lại thứ gì, cho nên Nhậm Kiệt đi theo đường lối này, hoàn toàn là chính hắn tự mình xông vào một đường hướng mới, không có bất kỳ thứ gì để tham khảo, hết thảy bằng vào chính hắn đi tìm hiểu, tự xông xáo. Lúc ban đầu Nhậm Kiệt còn dùng một chút dược lô, đến sau này, từ từ bắt đầu không sử dụng dược lô luyện chế dược phẩm nữa.

Đến nay với trình độ cảnh giới của Nhậm Kiệt, hắn đã có thể làm được điều hắn nói, dùng bản thân làm bếp lò, dùng thiên địa làm bếp lò.

Dĩ nhiên, điều này Nhậm Kiệt vẫn còn đang nghiên cứu tìm hiều.

Nghe Nhậm Kiệt nói lời này, Vân Phượng Nhi cùng lục gia Nhậm Thiên Tung lần nữa ngẩn người tại đó, bởi vì đừng nói gì khác, chỉ riêng thấy hắn lấy ra những dược liệu cùng chuẩn bị như thế đã biết ngay: lần này luyện chế dược phẩm không phải chuyện đùa. Tuy rằng họ cũng đã biết Nhậm Kiệt tự mình khai sáng dược phẩm, tuyệt đối không thể kém so với những luyện đan sư kia, thậm chí còn hữu hiệu hơn, nhưng lần này không phải là dược phẩm bình thường, không dùng dược lô luyện chế, có thể... được không?

Chỉ tiếc lúc này không có mập mạp ở đây, bởi vì nàng là hiểu nhất; nếu như lúc này có nàng, nhất định nàng sẽ nói cho lục gia Nhậm Thiên Tung cùng Vân Phượng Nhi: "Tâm đắc, phương pháp, phối phương luyện chế dược phẩm của Nhậm Kiệt đều có thể học tập, chỉ có loại phương pháp luyện chế này của Nhậm Kiệt là độc nhất vô nhị, người khác có muốn cũng không cần nghĩ tới!"

Nhậm Kiệt nói xong, cũng thu liễm tâm thần không phân tâm nữa, vung tay một cái rất nhiều dược vật bay lên, cho dù không hiển lộ ra Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ, Nhậm Kiệt cũng có thể tùy ý trích dùng ngọn lửa trong đó, hôm nay ngọn lửa này sau khi trải qua lôi kiếp tẩy lễ, rèn luyện mang theo một tia Lôi Hỏa, cộng thêm Long Viêm Hỏa Diễm trước đó, lúc này Nhậm Kiệt dùng thần hồn lực bản thân khống chế điều chỉnh, những ngọn lửa này so với những thứ ngọn lửa mượn dược lô, đan lô, đan đỉnh thúc dục hóa thành... uy lực, hiệu quả còn tốt hơn, chuẩn xác hơn.

Nếu như nói trước kia Thiên Đan sư cường đại trong quá trình luyện chế đan dược, người khác căn bản không nhìn ra được gì, cho dù cùng thực hiện cũng chỉ có thể thấy được một phần. Mà trọng yếu hơn là, các Thiên Đan sư kia tuyệt đối không có khả năng để cho bất cứ ai vây xem, vì thế luyện đan trở nên vô cùng thần bí. Mà cho dù có một số luyện đan không trọng yếu, người ta có thể quan sát một chút, thì tình huống bên trong đan lô, đan đỉnh đó, cũng không có người nào biết rõ.

Nhưng lúc này, Nhậm Kiệt làm gì mọi người đều có thể thấy được rõ ràng: chỉ thấy dưới khống chế của Nhậm Kiệt, từng tia ngọn lửa lại bỗng dưng xuất hiện rèn luyện, chiết xuất tinh hoa những dược phẩm này, sau đó từng tia từng tia lực lượng đặc thù bao bọc trong đó. Đây là sau khi thần hồn lực Nhậm Kiệt tăng lên tới gần Pháp Thần Cảnh mới có thể làm được, có như vậy mới có thể làm được dược tính không bị xói mòn, hiệu quả hòa tan càng tốt hơn.

Sau đó hòa tan dược vật, mỗi một lần dung hợp ngọn lửa đều phối hợp, thúc giục pháp lực. Chỉ thấy hai tay Nhậm Kiệt liên tục điểm chỉ, trong khống chế của thần hồn lực, ở bên cạnh hắn trăm ngàn loại dược vật bay tán loạn, không ngừng biến hóa, trăm ngàn loại ngọn lửa uy lực bất đồng, hiệu quả bất đồng rèn luyện đơn độc trăm ngàn loại dược vật bất đồng.

Sau đó dưới tình huống hòa tan, ngọn lửa biến hóa, lực lượng biến hóa, dược phẩm biến hóa.

Trong nháy mắt, trông Nhậm Kiệt giống như là đang thao túng trăm ngàn cái đan lô loại hình nhỏ, phân biệt rèn luyện, chiết xuất đối với mỗi một loại dược vật... hiệu quả này thật kinh khủng, vượt quá tưởng tượng!

Mà giờ khắc này, một màn này, sớm đã làm cho lục gia Nhậm Thiên Tung, Vân Phượng Nhi, Thường lão tứ ở một bên nhìn đến trợn mắt há hốc mồm! Bọn họ cũng không phải chưa từng thấy Nhậm Kiệt luyện chế dược phẩm, nhưng cùng so sánh với thời khắc này, trước kia đơn giản bình thường giống như một đứa nhỏ so với người lớn.

"Thần hồn lực thật mạnh, trước đây mình không có nhìn lầm, loại... uy lực của thần hồn lực này gần như vượt ra ngoài cực hạn của Thái Cực Cảnh, điều này sao có khả năng? Hắn còn chưa đạt tới Thái Cực Cảnh đâu?"

Vân Phượng Nhi nghĩ tới tình cảnh vừa rồi, thanh âm của mình bị Nhậm Kiệt dùng thần hồn lực ngăn chặn, nàng càng thêm giật mình: trước còn nghĩ là, có phải Nhậm Kiệt sử dụng pháp bảo gì hay không, nếu không hoàn toàn không có khả năng a! Nhưng lúc này nàng lại biết, hắn không có sử dụng pháp bảo gì, hắn hoàn toàn là bằng vào thần hồn lực của mình làm được.

Vói cảnh giới của Thường lão tứ, cũng không nhận ra sự lợi hại của Nhậm Kiệt khống chế thần hồn lực, nhưng trong quá trình khống chế, dung hợp, rèn luyện biến hóa gần như hoàn mỹ của Nhậm Kiệt kia,

Thường lão tứ trông thấy cũng đã có chút si mê, đột nhiên nghĩ đến sư phụ từng nói một câu với mình: "Không quản với bất kỳ phương pháp nào ngộ đạo, trăm sông đổ về một biển, đạo phải không thay đổi!" Tuy rằng hắn cảm giác mình còn cách "Đạo" rất xa, nhưng trong mơ hồ dường như cũng... chạm tới một vài thứ, một số điều trước kia chỉ là đang suy nghĩ, lại không hiểu thấu. Dĩ nhiên, chỉ là cảm giác có hơi chạm đến, nhưng khoảng cách này vẫn còn rất xa... nhưng dù như thế, Thường lão tứ cũng vô cùng mừng rỡ.

Lúc này Nhậm Kiệt lại hoàn toàn đắm chìm trong luyện dược, bởi vì Nhậm Kiệt bằng vào Thánh nhân luận đạo, đại cảnh giới đều tăng lên mọi mặt, cho nên đối với bất kỳ lĩnh vực nào hắn đều có thể đứng ở một góc độ rất cao.

Bất kể là công pháp tu luyện của tiền nhân, cầm kỳ thư họa, hay bất kỳ lĩnh vực nào, Nhậm Kiệt đều có thể loại suy, đứng ở độ cao tuyệt đối.

Nhưng một đạo luyện dược so với các thứ khác còn có một chút bất đồng, bởi vì đây là Nhậm Kiệt vượt ra khỏi đường lối đan đạo hiện nay, một mình mở ra một con đường mới, là con đường tự hắn nghiên cứu đi về phía trước. Mỗi một loại đặc tính dược vật, theo cảnh giới của Nhậm Kiệt tăng lên, đều có thể có phát hiện mới, vận dụng trên đó đều có biến hóa mới...

Đồng thời Nhậm Kiệt nói ra dùng bản thân làm bếp lò, dùng thiên địa làm bếp lò, cũng bởi vì loại luyện chế dược phẩm này là toàn tâm đầu nhập vào, Nhậm Kiệt sẽ phải dung hợp hết thảy vào với nhau; cùng với thần hồn lực của Nhậm Kiệt đã vượt qua lão tổ ngàn tuổi bình thường, pháp lực bản thân Ngọc Hoàng Quyết hùng hậu đến mức kinh khủng, thân thể vượt qua năng lực chịu đựng, cộng thêm ngọn lửa bên trong Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ, thậm chí còn có lực lượng lôi...

Tóm lại, trong quá trình tất cả đều được Nhậm Kiệt thể hiện ra, Nhậm Kiệt dung hợp hết thảy, giúp cho Nhậm Kiệt ở mặt này tự mình mở ra khai sáng một con đường mới, phát triển mới, tiếp tục đi về phía trước.

Không có gì để bắt chước, không có gì để học tập, hắn đứng ở trước nhất, nếu muốn đi về phía trước phải vượt qua mọi chông gai mở ra con đường này.

"Rầm Rầm Rầm..." Bất tri bất giác, cho dù với phương pháp của Nhậm Kiệt kinh khủng như thế, nhoáng lên một cái đã qua mười mấy canh giờ, nhưng thời khắc này rốt cục những dược phẩm kia cũng từ từ bắt đầu hòa tan, nhưng cùng lúc đó, đột nhiên dược phẩm trong phạm vi lực lượng của Nhậm Kiệt bao phủ, dung hợp, vang lên hàng loạt tiếng sấm nổ ầm ầm điếc tai nhức óc.

Đây, đây là chuyện gì xảy ra?

Ba người ở một bên nhìn thấy đều giật nảy mình, đây là chuyện gì xảy ra?

Thường lão tứ cũng lập tức bị thức tỉnh, không rõ vì sao nhìn về phía lục gia Nhậm Thiên Tung, Vân Phượng Nhi. Thường lão tứ cảm thấy điều này đã hoàn toàn vượt ra ngoài phạm trù hiểu biết của hắn: sư phụ luyện chế dược phẩm, vì sao đột nhiên còn xuất hiện tiếng sấm sét. Người tu luyện, cũng chỉ có tu luyện đến lão tổ ngàn tuổi đột phá Pháp Thần Cảnh, mới có lôi kiếp.

Nhưng người tu luyện theo bản năng đều có một loại e ngại đối với lôi, cho nên công pháp lôi cũng là một trong pháp thuật hung độc nhất, cường mãnh nhất, khó có thể tu luyện nhất... của tu luyện giả, nhưng uy lực cũng là lớn nhất...

Chỉ là làm cho Thường lão tứ nghĩ không thông là, cho tới bây giờ chưa từng nghe nói qua; cho dù là các Thiên Đan sư kia luyện đan, cũng chưa từng nghe nói còn có thể có tiếng sấm, tiếng sét như thế.

- Đan kiếp... Vân Phượng Nhi lại nghĩ tới điều gì, chợt biến sắc mặt. Nhưng lập tức lại lắc đầu nói:

- Không thể nào, tuyệt đối không thể nào, điều này sao có thể? Cho dù luyện chế ra Thiên Đan tuyệt phẩm, cũng không có đan kiếp, chỉ có luyện chế Tiên đan sắp chạm đến cấm kỵ, mới có thể dẫn tới đan kiếp.

Đây là chuyện bí ẩn, mà tu luyện giả bình thường, tông môn bình thường, thậm chí tông môn ngàn năm cũng không thể biết được.

- Dừng lại, lập tức dừng lại cho ta... Thấy có tiếng sấm nổ ầm ầm, lục gia Nhậm Thiên Tung trừng mắt định vọt tới: "Cho dù không cần dược phẩm này, tình huống của mình không giải quyết, vĩnh viễn trầm luân, rơi vào giết chóc thậm chí tự sát rời khỏi thế giới này, mình cũng nhất định không để con trai duy nhất của đại ca, không để gia chủ Nhậm gia xảy ra bất cứ chuyện gì!"

Tuy rằng lão cũng không rõ lắm chuyện đan kiếp, nhưng nhìn thấy tình huống như vậy lập tức liền muốn xông tới cản lại, nhưng lão vừa mới nhích động đã bị Vân Phượng Nhi cản lại.

- Buông ta ra... Thời khắc này lục gia Nhậm Thiên Tung lập tức trừng mắt nhìn phẫn nộ, nổi giận quát một tiếng, nếu như Vân Phượng Nhi không buông ra, đúng thật là lão sẽ nổi giận.

Vân Phượng Nhi biết lúc này tùy thời Nhậm Thiên Tung sẽ rơi vào trạng thái mất khống chế, giờ còn phát sinh chuyện như vậy, nhưng vừa rồi trước khi Nhậm Kiệt luyện chế dược phẩm, đã âm thầm nói cho nàng biết: một hồi nếu có chuyện gì thì nàng hãy trấn an, khống chế lục gia.

- Huynh hãy nghe muội nói, Nhậm Kiệt vừa rồi đã nói với muội, hắn không sao!

- Cái gì không sao, ngay cả tiếng sấm, tia chớp đều xuất hiện... Con bà nó! Không luyện dược phẩm này nữa! Buông ta ra.. "Ầm..." Lục gia Nhậm Thiên Tung nói chưa dứt lời liền bạo phát lực lượng, định vọt tới.

Lục gia Nhậm Thiên Tung bạo phát lực lượng, ngay cả Vân Phượng Nhi đều khó có thể ngăn cản, huống chi nàng cũng không thể thật sự ra tay, chỉ sợ xảy ra chuyện gì, bởi vì hiện tại luyện dược là nhằm để áp chế hung sát khí của bản thân lục gia Nhậm Thiên Tung, ngay cả lời nói cũng cẩn thận không dám để lão sinh giận, huống chi là động thủ.

Nhưng nghĩ tới trước đó Nhậm Kiệt thông báo, Vân Phượng Nhi lại thầm sợ phá hủy quá trình luyện chế dược phẩm của Nhậm Kiệt, nên một lần nữa lắc mình ngăn chặn trước người lục gia Nhậm Thiên Tung.

Vốn lục gia Nhậm Thiên Tung tâm tình đang liên tiếp kích động, bạo nộ, lần này lực lượng vừa bạo phát liền giống như sông Trường Giang và Hoàng Hà vỡ đê, xu thế thể khó có thể thu lại; cặp mắt lão phát ra một loại lửa giận thiêu đốt mất đi lý trí, trong tay trong tiếng nổ ầm ầm đã xuất hiện Lôi Hỏa Thương, dĩ nhiên là muốn ra tay với Vân Phượng Nhi.

- A... Lục gia Nhậm Thiên Tung phẫn nộ gầm lên một tiếng, trong nháy mắt Lôi Hỏa Thương hóa thành một con rồng lửa, đánh về phía Vân Phượng Nhi.

- Lục gia...

Thường lão tứ ở phía sau sợ tới mức giật mình một cái, nhưng lực lượng của hắn căn bản không làm được gì, ngay cả phản ứng cũng không kịp, cấp bách hô to một tiếng.

"Vèo..." Đúng lúc này, Nhậm Kiệt vừa mới ngưng tụ hoàn thành vài giọt dược phẩm, trong đó một giọt dưới khống chế của thần hồn lực, trong nháy mắt hóa thành một luồng sáng bay thẳng vào trong miệng lục gia đang mở to rống giận.

Mà cuối cùng Nhậm Kiệt cũng kết thúc luyện chế dược phẩm, vung tay thu lấy 4 giọt dược phẩm còn lại vào trong bình, thân hình bước ra một bước, trong nháy mắt đã chắn trước người lục gia Nhậm Thiên Tung, hai mắt nhìn thẳng lục gia.

"Ầm!"

Lôi Hỏa Thương lại hung mãnh quét tới phía trước, mũi thương mang theo tia chớp, quét thẳng vào cổ họng Nhậm Kiệt.

- Lục gia! Đừng... Thường lão tứ ở phía sau vừa trông thấy trái tim như sắp nhảy ra ngoài, điên cuồng hét lên.

Vân Phượng Nhi cũng muốn ra tay cản lại, nhưng trong đầu lại vang lên thanh âm của Nhậm Kiệt: - Lục thẩm! Nơi này giao cho ta đi!

- Đạo! Nhậm Kiệt dùng thần hồn lực nói với lục thẩm, đồng thời, đột nhiên quát lớn một tiếng, như tiếng sấm. Trong tiếng nổ ầm ầm vang dội, giống như tiếng sấm giữa trời quang mây tạnh, làm cho lục gia Nhậm Thiên Tung cặp mắt vốn mất đi lý trí sắp rơi vào trong giết chóc... chợt tỉnh lại. Ngay khoảnh khắc cuối cùng, mũi Lôi Hỏa Thương dừng trước cổ họng Nhậm Kiệt, mà ánh mắt của lão cũng từ từ khôi phục một chút thanh tỉnh.

Một tiếng "Đạo" này là thanh âm đầu tiên Nhậm Kiệt nghe được bên trong Thánh nhân luận đạo. Tuy rằng với cảnh giới của Nhậm Kiệt hiện nay không thể bắt chước được hoàn chỉnh, nhưng chỉ bằng vào ý cảnh của hắn, bắt chước được một hai phần trăm cũng đã vượt quá tưởng tượng.

Lập tức làm cho lục gia hơi thanh tỉnh một chút, cũng để cho Vân Phượng Nhi, Thường lão tứ chìm vào một loại cảnh giới kỳ diệu.

Tiếp theo sau Nhậm Kiệt nhìn lục thúc, khống chế thần hồn lực, chậm rãi dùng lực lượng bản thân dẫn đường cho lực lượng của lục thúc, giúp lão mau sớm tiêu hóa dược phẩm hắn vừa mới luyện chế kia. Nhậm Kiệt còn chưa có đặt tên cho dược phẩm này là gì, nhưng dược phẩm này có thể trấn áp tác dụng phụ của Tu La Sát Đạo kia mang đến. Mà ngay khoảnh khắc cuối cùng, Nhậm Kiệt nghĩ tới lục thúc từng nói qua năm đó lão tu luyện Tu La Sát Đạo còn sáp nhập vào một chút lực lượng lôi, mà Nhậm Kiệt hấp thu chính là lực lượng lôi của lôi kiếp kinh khủng nhất trong thiên địa.

Lôi là lực hủy diệt, đồng thời cũng là lực trấn áp trừ tà, Tu La Sát Đạo hung sát, nếu như có một tia lực lượng lôi kiếp sáp nhập vào trong đó, hiệu quả nhất định sẽ tốt hơn. Cho nên ở giây phút cuối cùng khi dược phẩm ngưng tụ thành công, Nhậm Kiệt cố ý sáp nhập vào một chút lực lượng lôi, tuy rằng rất nhỏ yếu, nhưng cũng dẫn tới tiếng sấm dậy, nên mới làm cho lục gia Nhậm Thiên Tung khó có thể tự khống chế mình.

Bất quá cũng may mà, Nhậm Kiệt kịp thời luyện chế hoàn thành dược phẩm, ngay sau đó không lãng phí thời gian, tự mình trợ giúp lục thúc khôi phục thần trí, đột phá lực lượng lần nữa nắm trong tay chính mình, nắm trong tay Tu La Sát Đạo kinh khủng này...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.