Chương trước
Chương sau
"Nam nhi khỏe, theo ta đi giết địch, giết cho máu chúng nhuộm chiến trường, giết cho trong lòng chúng run sợ, đánh ra cái Thiên triều uy vũ để bốn phương đến đây triều bái, đánh ra cái công danh truyền muôn đời..."

Theo Nhậm Kiệt hét lớn một tiếng rời Ngọc Kinh Thành, Ngọc Kinh Thành còn đang không ngừng vang vọng câu nói này, mà những người rời đi theo Nhậm gia, Văn gia đi Tây Bắc, Tây Nam, cũng đồng thanh hô lên câu nói của Nhậm Kiệt.

Nếu như nói tiếng ca kia, tiếng trống kia, vô số thơ từ kia làm động lòng người, có một số tu luyện giả, mãng phu hoặc là người bình thường vẫn không rõ, nhưng một câu nói sau cùng của Nhậm Kiệt này, lập tức trở thành thông dụng của vô số người, ai cũng khoái chí truyền đi câu nói ấy.

Bất luận là một số người sau đó từ Ngọc Kinh Thành, hay là từ những địa phương khác, nghe được đều chạy đi Tây Bắc, có một số đều sẽ trực tiếp hỏi: - Đi làm gì?

- Nam nhi khỏe, theo ta đi giết địch, giết cho máu chúng nhuộm chiến trường, giết cho trong lòng chúng run sợ, đánh ra cái Thiên triều uy vũ để bốn phương đến đây triều bái, đánh ra cái công danh truyền muôn đời... Sau đó nhìn nhau cười to, lại lần nữa hô to câu nói này, nhiệt huyết sôi trào chạy đi Tây Bắc, chạy tới Tây Nam.

Mà một số văn nhân tài tử, người đọc sách có chút tu vi, thì sẽ thưởng thức tỉ mỉ ngâm nga những câu thơ Nhậm Kiệt nói trước đó.

Nhưng không quản ra sao, một màn ở Ngọc Kinh Thành này dưới bố trí của Nhậm Kiệt, có người ghi chép lại tất cả, truyền đi khắp Minh Ngọc Hoàng Triều.

Hải Dương đại tướng quân Trấn Hải không thể tự mình lãnh binh đi trước, quyết định hiến ra một nửa gia sản để con trai dẫn người đi chi viện, tự mình đến mấy hành tỉnh chung quanh hát vang tận trung đền nợ nước, hô to "Nam nhi khỏe, theo ta đi giết địch, giết cho máu chúng nhuộm chiến trường, giết cho trong lòng chúng run sợ, đánh ra cái Thiên triều uy vũ để bốn phương đến đây triều bái, đánh ra cái công danh truyền muôn đời..."

Ngụy Thế Long đại tướng quân Đông Hoang, cũng để cho con trai mang theo tất cả gia tướng đi chiến trường, đồng thời tự mình phái người tuyên truyền.

Văn Tử Hào thì đã truyền khắp thiên hạ, bảo vệ quốc gia chẳng phân biệt văn võ, hắn cũng đem thân ra chiến trường, nhưng cũng tuyên truyền ở một số hành tỉnh khác, người đi theo hắn không tới một ngày đã hơn 10 vạn, mà còn đang từ từ tăng lên.

Cơn gió lốc từ Ngọc Kinh Thành này tản ra, cuốn qua toàn bộ Minh Ngọc Hoàng Triều.

Mà chuyện xảy ra ở Minh Ngọc Hoàng Triều, tự nhiên Thiên Hải Đế Quốc có người giám thị, tin tình báo bên này trước tiên truyền trở về Thiên Hải. Lúc này Hải Lượng Hoàng đế Thiên Hải Đế Quốc ngự giá thân chinh, tự nhiên tin tức liền truyền thẳng đến trong tay hắn.

- Ha ha... Xem tin từ Ngọc Kinh Thành truyền đến, Hải Lượng mặc long bào đột nhiên cất tiếng cười to.

- Bệ hạ! Nhậm Kiệt này được ăn cả ngã về không như thế, hơn nữa kích động lòng người như vậy, cộng thêm Chiến Thiên Long của Nhậm gia hắn một mực âm thầm huấn luyện đại quân 3 vạn kia cũng rất lợi hại, chúng ta cần phải trước thời gian làm phòng bị! Mặc Sanh hiện nay là quốc sư phụ quốc, phụ trợ, trợ giúp Hải Lượng xử lý chuyện Thiên Hải Đế Quốc, đây cũng đều là an bài của Hải Vương. Thời khắc này hắn ở một bên xem tin tức tình báo Thiên Hải Đế Quốc truyền về, lo lắng nói.

- Là hắn... Nhắc tới Nhậm Kiệt, sắc mặt Hải Lượng liền trở nên cực kỳ khó coi, nói giọng căm hận: - Đây cũng không phải là chuyện trẻ con, cho dù hắn thật có thể kích động lòng người thì sao chứ? Đây cũng không phải là chiến trường bình thường, nhân số nhiều căn bản không có tác dụng gì, nhất là một đám người ô hợp, nếu như hắn thật mang đám người kia đến đây, có lẽ hai đại doanh Tây Bắc, Tây Nam này chúng ta còn dễ phá hơn. Hết thảy như cũ, chúng ta cứ làm tốt chuyện của mình, hắn đến thì tốt quá, đây là chuyện trẫm cầu cũng không được!

- Bệ hạ! Thần cũng rất thống hận tên Nhậm Kiệt kia... Một màn lúc trước Mặc Sanh cũng trải qua, càng cảm giác khắc sâu, lúc này cẩn thận nói: - Nhưng tên Nhậm Kiệt này luôn có thể làm ra một số chuyện khó tin, hơn nữa hắn có thể ở Ngọc Kinh Thành bị hoàng đế đè ép chơi đùa lâu như vậy còn không có chuyện gì, rõ ràng là Nhậm Thiên Hành còn để lại không ít thứ cho hắn. Cộng thêm thần một mực có cảm giác, tên Nhậm Kiệt này toàn thân lộ ra tà khí, rất nhiều chuyện khó tin cũng có thể làm được, cho nên thần nghĩ cần phải đề phòng cẩn thận mới được!

Mặc Sanh chủ yếu lo lắng Hải Lượng bị cừu hận lúc trước che mờ mắt, một lòng chỉ muốn báo thù, làm trễ nãi đại sự. Vạn nhất bị đối phương lợi dụng, xảy ra chuyện gì, mình cũng không có biện pháp ăn nói với sư huynh.

- Hừ... Quốc sư yên tâm... Lúc này, Hải Lượng đột nhiên ngồi thẳng, trên người cũng ít nhiều có một chút uy thế đế vương, hắn lạnh lùng nói: - Trẫm biết quốc sư lo lắng điều gì, trẫm thì hận không thể chém tên Nhậm Kiệt kia ngàn vạn đao, nhưng tuyệt đối sẽ không vì hắn mà mất lý trí. Vốn mục đích của chúng ta chính là tiêu diệt hai đại doanh Tây Bắc, Tây Nam, tên Nhậm Kiệt này đến đây chẳng qua là nhân tiện cùng giải quyết hắn luôn. Sư tôn cũng từng liên lạc với trẫm, hôm nay Thiên Hải Tông ta uy thế như rồng, thế không thể đỡ. Thiên Hải Đế Quốc ta nhất định sẽ quét ngang thiên hạ! Chỉ có điều trẫm xem ra, cần phải cẩn thận chính là Hoàng đế Minh Ngọc Hoàng Triều, mọi người lợi dụng lẫn nhau, sư tôn cũng đã nói Minh Ngọc Hoàng Triều có điều gì đó không đúng, đây là phải cẩn thận!

- Về phần Nhậm Kiệt, trước kia hắn là dựa vào gia tộc, hiện đang tăng lên đến cấp quốc gia. hắn nghĩ bằng vào Nhậm gia lôi kéo Văn gia một gia tộc gần như không có sức chiến đấu gì, còn ở dưới tình huống nội bộ bị Hoàng đế Minh Ngọc Hoàng Triều đè ép, không ủng hộ... muốn đối kháng với Thiên Hải Đế Quốc ta, đúng là si tâm vọng tưởng! Cũng không phải trẫm mất lý trí xem thường hắn, mà là đối với cả Thiên Hải Đế Quốc, Nhậm Kiệt hắn thì tính là gì chứ, bình định Tây Bắc, Tây Nam, một lần hành đông san bằng Tây Cương... Tên Nhậm Kiệt kia bất quá là thuận tay nghiền ép mà qua như một con kiến mà thôi, không đáng để lo lắng!

Hải Lượng uy thế mười phần, mắt nhìn xuống nói: - Trẫm phải làm đế vương muôn đời, Nhậm Kiệt thì tính là gì! Đợi trẫm bắt hắn lại, rút lấy thần hồn của hắn trấn áp vĩnh viễn, để mọi người đều biết lợi hại, để hắn muốn sống không được, muốn chết cũng không xong!

Tuy rằng ngoài mặt Hải Lượng nói không coi Nhậm Kiệt vào đâu, nhưng phía sau thanh âm kia hắn lại nghiến răng nghiến lợi, biểu hiện ra hận ý của hắn sâu đậm biết bao! Mặc Sanh tự nhiên rất rõ ràng Hải Lượng vì sao như thế, trên thực tế hắn cũng căm hận y như vậy. Bây giờ nghe Hải Lượng nói còn rất thanh tỉnh, biết phải đề phòng Hoàng đế Minh Ngọc Hoàng Triều, ít nhiều hắn cũng yên lòng phần nào.

Nghe Hải Lượng nói đối phó Nhậm Kiệt, Mặc Sanh ở một bên cũng gật gật đầu, hành hạ xử lý tên Nhậm Kiệt kia thế nào, Mặc Sanh cho rằng đều không quá phận, bởi vì tên khốn kia rất đáng ghét. Nhớ lại một màn lúc trước bị bắt làm con tin, hắn càng hận tên Nhậm Kiệt kia không thể lập tức chạy đến, lúc này bọn họ chính là có thể điều động lực lượng của cả Thiên Hải Đế Quốc, muốn thu thập hắn đích xác dễ dàng hơn nhiều.

- Ha ha... Nhậm Kiệt, đến đây đi! Nhậm Kiệt, trẫm chờ ngươi rất lâu rồi! "Bùng..." Hải Lượng cười đều có phần dữ tợn, đó là sau khi hắn cố đè nén rất nhiều, rốt cục phóng ra biểu hiện tự nhiên, cười dữ tợn lầm bầm lầu bầu nói, đồng thời bóp vỡ vụn linh ngọc cầm trong tay.

Trong hoàng cung, Nhậm Kiệt gõ tiếng trống cuối cùng đã xong, rốt cục Ngọc Kinh Thành bình tĩnh lại, hoàng đế cũng tạm thời bãi triều, lệnh cho các bộ phận đều đi làm chuyện của mình.

- Bệ hạ! có... có điều gì đó không đúng, ban đầu thần cũng không nghĩ tới lại như thế. Bởi vì Nhậm Kiệt vừa náo loạn như vậy, người của Nhậm gia, Văn gia đều trở về nhà, thần cũng không để ý, không nghĩ tới về sau phát hiện người của bọn họ dường như... dường như đều không còn...

Lúc này, Chu Đồng đại thần phụ trách tình báo đầy đầu là mồ hôi giải thích: - Thần... thần hiện tại đang nghĩ biện pháp tìm hiểu, rất nhanh sẽ có tin tức, bởi vì... bởi vì trận pháp ở Văn gia cùng Nhậm gia kia hoàn toàn khởi động, trong ngoài tạm thời không có người, sau đó đại lượng người đi theo đội ngũ rời đi, còn lại không thể xác định. Tuy nhiên Nhậm Kiệt, còn có trong những đội ngũ kia, thần... thần đã phái không ít người đi theo, tùy thời sẽ có tin tức...

Tam Bảo thái giám đứng ở bên cạnh hoàng đế khẽ nhếch khóe miệng, đưa tay nhẹ nhàng vuốt lông mày, bệ hạ cũng sớm đã nghiêm lệnh theo dõi Văn gia, Nhậm gia, kết quả hiện tại người trong Nhậm gia, Văn gia đại lượng biến mất, hắn lại không có tin tức, người như vậy còn làm tình báo làm gì!?.

Về phần nói người nằm vùng trong đám người kia ai cũng có thể đi theo, thật tình vậy mà hắn cũng nghĩ ra.

- Kim Bằng! Từ nay về sau hết thảy khâu tình báo do ngươi phụ trách, nói xem tình huống hiện tại ra sao? Đột nhiên, hoàng đế ngồi ở trong ngự thư phòng lên tiếng nói.

- Hả?

Chu Đồng quỳ ở nơi đó đầu óc có chút mơ hồ, bên trong căn phòng này trừ hắn ra, cũng chỉ có bệ hạ cùng hai tên thái giám một già, một trẻ kia... đây là bệ hạ nói chuyện với người nào vậy?

Hơn nữa, Kim Bằng là ai, tại sao mình chưa nghe nói qua. Còn có, sau này hết thảy khâu tình báo do hắn phụ trách... Trời ơi! Đây... đây là ý gì?

- Ở ngoài 4 vạn 6000 dặm, Văn Dũng mang theo gia quyến của Nhậm gia và Văn gia đã đến gần đó. Hơn nữa bọn họ đã sắp hội hợp cùng Văn Tử Hào một bên khác. Văn Tử Hào hiện nay đã tụ tập 10 vạn người... Hơn nữa Nhậm gia, Văn gia tuyên bố mang theo gia quyến, mang theo quan tài đi chiến trường, thề cùng chết cùng sống với biên cương, hẳn là lo lắng bệ hạ ngài xuống tay với gia quyến bọn họ. Chiến Thiên Long huấn luyện 3 vạn người kia sức chiến đấu không tệ, có thể so với đại quân tu luyện giả của tông môn bình thường, những thứ khác không có sức chiến đấu gì, nhưng xem theo khuynh hướng trước mắt này, người bị kích động sẽ vượt qua mấy trăm vạn, thỉnh bệ hạ định đoạt! Đúng lúc này, đột nhiên Chu Đồng nghe sau lưng mình truyền tới một thanh âm trầm thấp, trầm ổn.

Chu Đồng hoảng sợ tới mức giật mình một cái, thiếu chút nữa xụi lơ ngã xuống. Hắn quay đầu nhìn lại, không biết từ khi nào phía sau mình đã đứng một người thân khoác áo choàng màu vàng, đội nón, gương mặt lại khuất trong áo choàng màu vàng cùng cái mũ kia nhìn không rõ lắm.

Đây... Đây là ai vậy? Hắn... hắn nói là cái gì vậy?

Chu Đồng hoàn toàn hoảng sợ ngây người, hiện tại hắn bên này loạn thành một đoàn, nhưng vừa nghe đối phương nói như vậy, dường như đối phương có hệ thống tình báo chính xác gấp mười, gấp trăm lần so với mình.

Làm sao có thể, người nhà Nhậm gia, Văn gia chẳng qua là biến mất mấy canh giờ, làm sao có thể ở ngoài mấy vạn dặm chứ, trừ phi bọn họ đều là Thái Cực Cảnh, nếu không làm sao có thể?

Số liệu của người này chính xác, nhưng người cũng không dám tin, hắn... hắn là làm gì vậy?

Kim Bằng này vừa xuất hiện, Tam Bảo thái giám hơi nhếch lông mày một cái, tò mò nhìn hắn.

- Nhậm Thiên Hành! Nếu như đây là ngươi sớm bố trí từ trước, vậy ngươi đúng là đại ca tốt của trẫm! Lần này cũng để cho ngươi đoán đúng được một chút đầu mối, xem ra lúc đó phải sớm hơn một chút... Nếu như đây không phải là... Nhậm Kiệt... Hoàng đế lầm bầm lầu bầu, rồi khoát tay áo nói: - Hải Lượng của Thiên Hải Đế Quốc kia lòng dạ hẹp hòi, Nhậm Kiệt đi qua hắn sẽ không tiếc hết thảy ra tay với hắn, cẩn thận nhìn chằm chằm vào Hải Vương. Gần đây Thiên Hải Tông động tĩnh rất phức tạp, lão già này dã tâm không nhỏ. Về phần Nhậm Kiệt này cũng lưu ý nhiều một chút. Tây Bắc, Tây Nam bên kia trước kia thật ra ta sơ suất, hiện tại lập tức bắt tay vào điều tra, nếu như hết thảy đây đều là đại ca tốt Nhậm Thiên Hành của ta năm đó an bài đến nay, như vậy chỉ sợ Tây Bắc, Tây Nam thật đúng là có phần bí ẩn!

- Đại sự tới gần, rất nhanh Thiên Bảo lão tổ sẽ từ Huyền Âm Tông chạy tới, Ngọc Kinh Thành bên này, Kim Bằng ngươi phải lần nữa bố trí, những thứ phế vật này trước kia che giấu tai mắt người ngươi xem rồi xử lý! Hiện tại hoàng đế có vẻ rất bận rộn, nói xong liền khoát tay, trước mặt xuất hiện một cánh cửa do gợn nước tạo thành, hoàng đế cất bước đi vào bên trong.

Hôm nay đã điều Kim Bằng Đại đốc công Giám Thiên Vệ trở về đây, rốt cục hoàng đế cũng có thể thở phào, rất nhiều chuyện cũng không cần quản tới. Cùng so sánh với những phế vật kia, Giám Thiên Vệ mới chân chính là tồn tại hắn tín nhiệm, nếu không phải hiện tại hoàng đế còn không muốn bại lộ đã sớm động thủ, cho dù Nhậm gia làm cái gì, hắn chỉ cần nói một câu, Long Ảnh Vệ cũng có thể làm cho những người đó hoàn toàn biến mất.

- A... Bệ... Thấy hoàng đế cứ như vậy rời đi, lúc này Chu Đồng mới kịp phản ứng, bản thân mình chính là quan lớn đương triều, còn âm thầm nắm trong tay tổ chức tình báo của Minh Ngọc Hoàng Triều, thế nhưng ý của bệ hạ vừa rồi là...

"Vèo..." Ngay lúc hắn muốn nói tiếp, đột nhiên, Kim Bằng trong áo choàng màu vàng kia khẽ hé miệng, trong nháy mắt ngưng tụ một lực hút cuồn cuộn, Chu Đồng kia ngay cả cơ hội hét thảm cũng không có, rồi lại trực tiếp bị lực hút từ miệng Kim Bằng thoạt nhìn cũng không bao lớn kia hút vào trong.

- A... Ngươi cũng dám...

Tam Bảo thái giám khẽ run lên, bởi vì Chu Đồng ở trong mắt hắn tuy rằng cũng chỉ là một tên quan bình thường, nhưng dù nói thế nào cũng là tu vi Âm Dương Cảnh dương hồn. Hơn nữa, hắn trực tiếp nuốt chửng người này... Cái này...

Phản ứng của Tam Bảo thái giám, làm Kim Bằng kia ngẩng phắt đầu nhìn về phía hắn, lập tức khiến tay của Tam Bảo thái giám cũng hơi run lên, cảm giác trong lòng lạnh lẽo.

- Hả? Lúc này, Nhị Bảo thái giám áo xám một mực híp mắt giống như đang ngủ không nói chuyện gì, chợt mở mắt ra, hướng về phía Kim Bằng khẽ thi lễ: - Thì ra là Đại đốc công Kim Bằng, lão tổ nói nếu như có cơ duyên gặp được Đại đốc công, bảo ta thay lão nhân gia vấn an ngài!

- Ừm! Nghe Nhị Bảo thái giám nhắc tới Huyền Âm lão tổ Thiên Bảo thái giám, Đại đốc công này hừ một tiếng coi như trả lời, hiển nhiên trừ đối với hoàng đế coi như thái độ cung kính, Đại đốc công này đối với người khác hoàn toàn là một loại thái độ tùy thời giết chết, ngay cả Tam Bảo thái giám bị hắn liếc mắt nhìn đều thiếu chút nữa bị dọa cho hoảng hồn.

Sau đó Đại đốc công quay người lại, áo choàng trên thân thể phát ra một màn sáng màu vàng, ngay cả Nhị Bảo thái giám cùng Tam Bảo thái giám cũng không phát hiện gì, Kim Bằng Đại đốc công Giám Thiên Vệ kia đã biến mất.

- Phù... Thẳng đến lúc này, ý lạnh trong lòng Tam Bảo thái giám mới biến mất, hắn quay đầu nhìn về phía sư huynh khiếp sợ hỏi:

- Nhị sư huynh, hắn... hắn là ai?

- Là Đại đốc công Giám Thiên Vệ, người này mới thật sự là trông coi hệ thống tình báo của bệ hạ, ta cũng chỉ nghe sư phụ nhắc tới, còn là bởi vì mấy trăm năm trước xảy ra một lần đại sự sư phụ mới nhắc tới. Sau này hãy nhớ kỹ, bệ hạ cùng Huyền Âm Tông chúng ta bất đồng với những tiểu quốc gia cùng tông môn thuộc hạ kia, gần vua như gần cọp, ngươi cứ biết vậy thì tốt rồi, sau này chớ có nhiều lời! Nhân cơ hội này, Nhị Bảo thái giám thông qua thần hồn lực nhắc nhở sư đệ. Sư đệ là đệ tử quan môn của sư phụ, nhưng cũng không có biết rõ chuyện của Minh Ngọc Hoàng Triều.

- A... Tam Bảo thái giám sững người một hồi lâu không có tỉnh thần lại: đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Đại đốc công Giám Thiên Vệ này tạo cho người ta cảm giác thật đáng sợ. Thật ra hắn có biết về Giám Thiên Vệ cùng Long Ảnh Vệ, nhưng cũng chỉ là nghe nói, cũng không biết hai cơ cấu này lợi hại, hôm nay nhìn thấy Đại đốc công Giám Thiên Vệ đến nơi này, hắn mới chính thức ý thức được một chuyện: Minh Ngọc Hoàng Triều này dường như... không đơn giản như mình nghĩ, nhất là bệ hạ tạo cho người cảm giác, mỗi một ngày đều đang biến hóa... Đây... đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.