Chương trước
Chương sau
Ngọc Kinh Thành hơi lệch sang hướng đông, cho nên khá gần Đông Hoang, hơi xa Tây Cương. Cho nên Tây Cương vẫn luôn làm người ta cảm thấy như trời cao hoàng đế xa, bình thường đại quân tiến tới hết tốc lực, từ Ngọc Kinh Thành đến Tây Cương cũng phải mấy tháng.

Ngay cả ngồi linh thú tốc độ cao cũng phải một hai tháng mới đến, cho nên tình huống Tây Cương vẫn luôn đặc biệt. Tây Bắc khống chế quân chính hai hành tỉnh lớn, tự cung tự cấp tài vụ, Tây Nam cũng tự lo hai hành tỉnh, cộng thêm Tây Cương quản lý 4 hành tỉnh lớn, có thể nói phía tây gần như ở trạng thái độc lập.

Đương nhiên, đại bản doanh Tây Cương vẫn do huyết mạch trực hệ hoàng gia nắm giữ, tách rời Tây Bắc Tây Nam, đồng thời làm kinh tế của bọn họ không quá hùng hậu, thỉnh thoảng cần phải xin nhờ đại doanh Tây Cương.

LẠi vì Tây Cương loạn chiến trăm nước kéo dài mấy trăm năm, cuối cùng bị Thiên Hải Đế Quốc đẩy tới phía tây, Minh Ngọc Hoàng Triều đẩy tới phía đông, cuối cùng hai đại đế quốc giằng co quanh năm ở đây, cho nên dân phong nơi này vô cùng mạnh mẽ.

Kéo ngang mấy chục vạn dặm, một đường từ Ngọc Kinh Thành chạy tới đại doanh Tây Bắc, tuy rằng Nhậm Kiệt không đi nhanh nhất, nhưng đi đoạn đường này cũng không chậm. Dù sao trong bọn họ không có ai quá yếu, Văn Thi Ngữ cũng đã gần đến cấp bậc Vương giả, Cổ Tiểu Bảo kéo nàng một chút, Nhậm Kiệt kéo Ngọc Vô Song, tốc độ chỉnh thể cực nhanh, bốn ngày ba đêm đã đến đại doanh Tây Bắc.

Dù nói Tây Bắc Tây Nam không tiến hành phòng thủ toàn diện, đa số rút về đại doanh, nhưng chân chính đến đại doanh Tây Bắc mới biết nó khủng bố.

Vì sao buông tay, bỏ một phần phòng ngự, đối phương cũng không dám vòng qua đại doanh Tây Bắc dễ dàng đánh vào. Bởi vì bản thân đại doanh Tây Bắc chính là dựa vào dãy núi liên miên ngàn dặm mà xây thành.

Khắp xung quanh là các công trình to lớn xây dựng dựa vào địa thế, hoàn toàn không thể tra xét tình hình bên trong. Ngay cả lực thần hồn của Nhậm Kiệt đã đạt đến nửa bước Pháp Thần, nếu thật muốn tra xét xuyên thấu qua cả trận pháp, cũng cần thời gian từ từ phá giải. Nhậm Kiệt tự nhiên sẽ không tốn thời gian đi phá trận pháp nhà mình, nếu muốn nghiên cứu, cứ trực tiếp đi vào là được.

Quy mô này đã vượt qua tông môn cường đại bình thường, khí thế hoành tráng mạnh mẽ hơn cả Thiên Thủy Tông.

Mà trong vòng ngàn dặm, các loại phòng ngự, trận pháp biến đổi, đại quân ẩn giấu bên trong. Dù cho đại quân chỗ khác đi vào, cũng không dám tùy tiện.

- Hay cho một tòa đại doanh Tây Bắc. Nhậm Kiệt đến bầu trời đại doanh Tây Bắc, nhìn bên dưới cũng không khỏi than thở.

- Năm đó Nhậm thúc thúc tung hoành thiên hạ, được xưng cột trụ chống trời Minh Ngọc, mà hai đại doanh Tây Bắc Tây Nam lại được xưng nửa bầu trời Minh Ngọc. Văn Thi Ngữ nhìn đại doanh Tây Bắc rộng lớn, cũng cảm khái, nhớ lại những thứ đã biết trước kia.

Lúc này, có thể thấy một số khu vực chém giết rung trời, đang giao chiến dữ dội. Có những chỗ còn tồn tại mạnh mẽ ngẫu nhiên công kích đối với trận pháp, bảo vệ mấy người phá trận.

- Người đâu, bổn gia chủ dẫn viện quân đến. Nhậm Kiệt nói rồi, lấy ra lệnh bài gia chủ Nhậm gia. Lệnh bài gia chủ này không thể cho hắn trực tiếp đi vào, nhưng có thể liên lạc người bên trong, xác nhận thân phận là tự nhiên có người dẫn vào.

Không lâu sau, trận pháp lần lượt mở ra, trong đại doanh Tây Bắc đi ra một đội chừng 5000 kỵ binh, mỗi người áo giáp nguyên bộ, trên người mang theo khí huyết sát, mỗi người sát khí tận trời, đội ngũ nhịp nhàng.

Quân đội như thế, ngay cả Nhậm Kiệt nhìn cũng cảm thấy đã hợp cách, lúc này người cưỡi ngựa dẫn đầu tiến lên, đằng sau có hai Âm Dương Cảnh dương hồn bay trên không.

- Nhậm Cường bái kiến gia chủ, mời gia chủ lấy ra lệnh bài gia chủ. Lúc này, người cưỡi ngựa đến trước chính là Nhậm Cường, con trai của Nhậm Thiên Hoành. Tuy rằng cả người Nhậm Cường bao bọc trong áo giáp chỉ lộ ra cặp mắt, nhưng lúc gặp Nhậm Kiệt, ánh mắt cũng toát ra khác thường.

Dù sao Nhậm Kiệt để lại ấn tượng quá sâu, hắn hăm hở vào Ngọc Kinh Thành, kết quả bị đánh cho ôm mặt về. Tuy rằng chuyện này đã qua lâu, nhưng cả đời cũng không thể quên được, chỉ là lúc này trong mắt Nhậm Cường không có oán hận, chỉ có kích động cuồng nhiệt.

- Tăng lên tới Âm Dương Cảnh, hơn nữa khí tức càng ngưng luyện, sát khí nội liễm, huyết khí vững chắc, xem ra một năm nay ngươi cũng thay đổi không nhỏ. Nhậm Kiệt tiện tay ném lệnh bài gia chủ cho hai người đằng sau Nhậm Cường. Hai người này đều là Thái thượng trưởng lão Nhậm gia, Tuy rằng bọn họ cùng Nhậm Cường đều gặp qua Nhậm Kiệt, nhưng có những thứ nhất định phải tiến hành chứng thực, dù sao Tây Bắc đang trong thời kỳ đặc thù, hơn nữa một khi Nhậm Kiệt gia chủ đi vào, sẽ là chủ nhân nơi này.

Ném lệnh bài cho bọn họ, Nhậm Kiệt nhìn Nhậm Cường, cũng hài lòng với thay đổi của hắn. Nếu trải qua chuyện Ngọc Kinh Thành, trong lòng hắn chỉ còn thù hận không đổi, vậy hắn cũng phế đi, hiện tại xem ra sau này Nhậm gia sẽ thêm một viên mãnh tướng.

- Không sai, bái kiến gia chủ. Lúc này, hai Thái thượng trưởng lão Nhậm gia đã kiểm nghiệm lệnh bài, tự nhiên bọn họ có cách đặc thù, cung kính đưa lệnh bài lại cho Nhậm Kiệt.

- Bái kiến gia chủ... Cùng lúc bọn họ xác định, Nhậm Cường cùng 5000 tướng sĩ đồng thời rút ra vũ khí, tướng sĩ trên chiến trường không cần lễ tiết phức tạp, nhưng đều có cách biểu lộ. Lúc này các tướng sĩ nhiệt huyết sôi trào, rất nhiều chuyện về Nhậm Kiệt ở Ngọc Kinh Thành, bọn họ ở Tây Bắc cũng biết được.

Nhất là cuối cùng khi Nhậm Kiệt rời Ngọc Kinh Thành, gõ trống trận, một câu tinh trung báo quốc cùng tràng cảnh khi đó truyền đến, đại doanh Tây Bắc cũng sôi trào theo. Hiện tại mỗi người đều biết bài hát đó, hơn nữa mỗi trận đánh đều nhất định sẽ hát, Nhậm Kiệt chưa đến mà sĩ khí đã tăng mạnh. Càng đừng nói, Nhậm Kiệt một câu "Là nam nhân, theo ta giết địch, giết cho máu nhuộm chiến trường, giết cho nó rung sợ, đánh cho Thiên triều uy vũ bốn phương bái lạy, đánh cho ra công danh truyền muôn đời".

Hiện tại chỉ cần giết địch hay xung phong, mọi tướng sĩ đều hét một tiếng, làm cho người Thiên Hải Đế Quốc đều nghĩ rằng dám người kia có phải dùng bí pháp gì, sao mà lần nào hô xong đều trở nên hung hãn không muốn sống.

Cuối cùng lúc này gặp được Nhậm Kiệt, mặc kệ là Nhậm Cường từng bị Nhậm Kiệt đánh, hay những tướng sĩ khác, toàn bộ đều nhiệt huyết sôi trào, dùng phương thức quân nhân, 5000 người chia làm hai đội, tạo thành một con đường cho Nhậm Kiệt đi qua.

- Gia chủ, cha ta không thể tự mình ra, đã triệu tập mọi người nghênh đón gia chủ cùng viện... viện quân... Dù cách 1 năm, nhưng từ sau khi từ Ngọc Kinh Thành trở về, Nhậm Cường càng thêm hung hãn hơn, nhưng cũng hiểu chuyện hơn trước. Cho nên Nhậm Thiên Hoành mới cho hắn đột phá Âm Dương Cảnh. Lúc này vì biết mọi chuyện Nhậm Kiệt làm cho đại doanh Tây Bắc ở Ngọc Kinh Thành, mặc kệ là Kim Loan Đại Điện hành hung Uy Viễn đại tướng quân, gõ trống trận trên bầu trời Ngọc Kinh Thành, đều làm hắn hoàn toàn bái phục, thậm chí còn cuồng nhiệt. Chính vì quá kích động, hắn căn bản không chú ý những người theo sau Nhậm Kiệt, lúc này xác nhận thân phận muốn mời Nhậm Kiệt vào, thế mới phát hiện không đúng, viện quân đâu?

Nhìn lại đằng sau Nhậm Kiệt, một nam nhân to con nhắm mắt im lặng, hai siêu cấp mỹ nữ, một đứa nhỏ đen như than, còn có một con mèo đỏ cùng hai con vượn đang đùa giỡn.

Cảnh tượng này làm Nhậm Cường cảm giác, gia chủ đang dẫn cả nhà ra dạo ngoại thành hả?

- Không sai, không sai, tiếp tục cố gắng. Nhậm Kiệt không để ý Nhậm Cường đang cứng ngác, trực tiếp dẫn người vào, lúc đi qua còn hài lòng gật đầu.

- Bái kiến gia chủ, bái kiến gia chủ, bái kiến gia chủ... Từng tầng trận pháp mở ra, mỗi tầng thân phận nghiêm ngặt, sau đó vào trong, lại tiến tới 300 dặm mới đến đỉnh núi lớn nhất ở giữa.

Đại doanh Tây Bắc chia làm rất nhiều khu vực, nơi này không giống Ngọc Kinh Thành phồn hoa, nơi này là tòa thành ra đời vì chiến đấu. Tuy rằng bởi vì chiến đấu, co rút phòng ngự nên có mấy ngàn vạn người đi vào, nhưng bởi bên trong vô cùng to lớn, những người khác đều có khu vực riêng. Nhậm Kiệt đi tới chỗ không ai thấy, một đường thẳng đến phủ đại tướng quân trên đỉnh núi lớn.

Ở bên ngoài phủ đại tướng quân, Nhậm Thiên Hoành cũng mặc áo giáp như phân thân lúc tham dự hội nghị lần trước, chỉ là ánh mắt toát ra khí thế hơn hẳn người thường, lúc này dẫn theo 5 vị đại tướng quân, cả trăm tướng quân, cùng mấy ngàn quan viên văn võ Tây Bắc, mấy chục vạn đại quân trực thuộc xếp hàng long trọng bái kiến gia chủ, nghênh tiếp viện quân.

Tuy rằng bọn họ không cuồng nhiệt như Nhậm Cường, nhưng vì những gì Nhậm Kiệt làm ở Ngọc Kinh Thành, làm cho bọn họ kính nể vị gia chủ này không thôi. Cho đến giờ, đã không còn ai sẽ còn thất lễ vì tuổi cùng quá khứ của Nhậm Kiệt. Lúc này, Nhậm Kiệt ở trong lòng bọn họ tựa như Nhậm Thiên Hành năm đó.

Nhưng sau khi bái kiến gia chủ, nhìn viện quân dẫn đến, mỗi người đều tròn mắt?

Không phải nói gia chủ dẫn viện quân đến sao, sao lại thành đoàn đội trong nhà đi ra, những người khác đâu, Chiến Thiên Long đâu, Thái Cực Cảnh đâu, cao thủ Minh Ngọc sơn trang, Thiên Long kiếm trang đâu?

Trong lòng mọi người đều nghi ngờ không thôi, hiếu kỳ không dứt, nhưng uy thế Nhậm Kiệt đã thành, huống gì đại doanh Tây Bắc quy củ nghiêm ngặt, tuy rằng đều tò mò, nhưng không ai lên tiếng hay nói nhiều một câu.

- Nhậm Thiên Hoành dẫn trực thuộc đại doanh Tây Bắc bái kiến gia chủ. Lúc này, những người khác bái kiến xong, Nhậm Thiên Hoành lại tiến lên, một mình hành lễ. Lúc này xung quanh là mấy chục vạn đại quân, mấy ngàn quan viên văn võ, cả trăm tướng quân lại không phát một tiếng thở. Phủ đại tướng quân rộng lớn, cả quảng trường im lặng.

- Nhị thúc, cực khổ rồi. Nhậm Kiệt bước nên nâng nhị thúc Nhậm Thiên Hoành dậy, tuy rằng không trao đổi trực tiếp, nhưng đủ chuyện trước đó, cùng những gì thấy được hiện tại, Nhậm Kiệt cũng hiểu được ít nhiều. Nhị thúc, ngũ thúc năm đó tự lập môn hộ, đấu tranh với gia tộc, toàn là do cha mình an bài mà lam. An bài này làm bọn họ chịu đủ công kích, mấy chục năm không thể về gia tộc, chỉ có thủ chết ở đây. Đây còn là chuyện mặt ngoài, bên trong còn có chuyện, cho nên Nhậm Kiệt mới nói vậy.

Nghe Nhậm Kiệt vừa đến liền nói vậy, Nhậm Thiên Hoành không khỏi sững sờ, nhưng tiếp theo trong lòng ấm áp.

- Chuyện nhà mình, má nó không cần nói những lời như thế. Vừa nghe lời Nhậm Kiệt, trong lòng Nhậm Thiên Hoành ấm áp lại không biết phải nói sao, xua tay bảo không nói nữa, hắn không phải người biết nói chuyện.

Sau đó vội nói: - Gia chủ ngài vừa đến, mặc kệ những chuyện đó, từ nay về sau, má nó ta có thể dẫn người ra ngoài chém giết. Đã nghẹn nhiều năm, má nó sắp nghẹn chết ta. Gia chủ, ngài nhìn đại doanh Tây Bắc thế nào, Nhậm Thiên Hoành không làm cho đại ca, Nhậm gia ta mất mặt chữ.

Nhậm Thiên Hoành tính tình thô lỗ, lúc này có phần kích động. Nhậm Kiệt một câu cực khổ làm hắn cũng nghẹn ngào, thậm chí không dám tiếp đề tài, chỉ vào những người đại doanh Tây Bắc, đắc ý muốn phô bày, càng cảm giác như trút được gánh nặng.

- Nhậm gia có các người mới có được hôm nay, các người là kiêu ngạo của Nhậm gia. Đây là đại doanh Tây Bắc, khó trách lúc trước Chiến thúc đánh giá đại doanh Tây Bắc cao như thế. Nếu không phải mình không ngừng tăng lên, huấn luyện lại Thiên Long Quân, quân đội đại doanh Tây Bắc tuyệt đối là tinh nhuệ nhất Minh Ngọc Hoàng Triều.

- Báo... Đúng lúc này, một bóng người vọt tới, trực tiếp đáp xuống trước mặt Nhậm Thiên Hoành: - Khởi bẩm đại tướng quân, Thiên Hải Đế Quốc lại điều động 60 vạn đại quan đến đây, lúc này hai bên sườn tập kích quá trăm vạn binh lực, tấn công toàn diện... Bọn họ phát động tấn công toàn diện...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.