Chương trước
Chương sau
Nhậm Kiệt quả thật câm lặng, má nó thế này là sao, quá xá đi chứ.

Sớm biết thế, mình trực tiếp dùng lời nói cho hắn là được rồi, xem chừng hắn sẽ không kích động thành thế này. Nói thế nào cũng là tồn tại cùng thời với Cổ Thần Vương, hơn nữa trước đó cuồng bạo hung dữ như thế, bây giờ tương phản lớn quá đi chứ.

Hơn nữa khóc đến kinh thiên động địa, làm cho đám Lôi Long, Hỏa Long mới ngưng tụ lại cũng ló đầu ra, đều muốn xem có chuyện gì xảy ra.

Lần này hay rồi, Nhậm Kiệt cảm nhận được thương thế của Cuồng Ngưu nháy mắt tăng lên, mà tên này hoàn toàn không để ý. Máu tươi, da thịt rách toạt, xương cốt mới ngưng tụ liền vỡ tan, hắn cũng không để ý, chỉ gào khóc trước bức phác họa Tề Thiên.

Bùm... Oong... Oong... Trong khi Nhậm Kiệt nhức đầu, đột nhiên cảm nhận được Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ có chút phản ứng biến đổi đặc biệt. Nhậm Kiệt hoàn toàn luyện hóa Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ, giống như thần hồn bổn mạng của hắn, có thể cảm nhận được bất cứ biến hóa gì bên trong tiểu thế giới. Lúc này Nhậm Kiệt tra xét, mới phát hiện Cuồng Ngưu kích động gào khóc, một chút máu thịt của hắn rơi ra, dẫn động tiểu thế giới phản ứng.

Có thể dẫn động tiểu thế giới trong Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ sinh ra phản ứng, tự nhiên nói rõ máu thịt này không bình thường. Trước đó Nhậm Kiệt chưa nghiên cứu rõ ràng, bây giờ thúc đẩy Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ, tạm thời mặc kệ Cuồng Ngưu gào khóc, trực tiếp rèn luyện máu thịt rơi rớt ra để nghiên cứu.

Dù chỉ là một chút máu thịt, nhưng lập tức cảm nhận được bên trong ẩn chứa lực lượng khổng lồ, mạnh mẽ không thuộc thời đại này, vượt xa thời kỳ thượng cổ, quả nhiên không tầm thường. Nhưng Nhậm Kiệt cảm nhận rõ ràng, máu thịt này kém xa tinh huyết tâm mạch Cổ Thần, chỉ có sức sống là mạnh hơn, dù sao tinh huyết tâm mạch Cổ Thần là thứ của Cổ Thần Vương đã ngã xuống hàng tỷ năm.

Trong này có rất nhiều ảo diệu, Nhậm Kiệt nghiên cứu không ngừng.

Cuồng Ngưu khóc hồi lâu, cuối cùng khóc đã, bởi vì quá kích động mà làm thương thế nghiêm trọng, hắn cũng hết sức mà mới ngừng lại. Nhìn bức phác họa Tề Thiên dần biến mất, Cuồng Ngưu chợt nhớ tới phải hỏi Nhậm Kiệt tin tức của đại ca, nhưng hắn vừa động mới phát hiện thương thế càng nặng, muốn nói chuyện cũng khó.

Tính tình Cuồng Ngưu vốn đã không tốt, lần này càng tức giận không thôi, nhưng không có cách nào, đành phải nhịn từ từ khôi phục.

- Tiểu tử... mau... mau nói... ngươi làm sao biết lão đại của ta? Chờ đến mấy canh giờ, Cuồng Ngưu sắp nghẹn chết, cuối cùng đứng lại nắm bả vai Nhậm Kiệt, hỏi chuyện của Tề Thiên.

- Chờ chút... từ từ nói, còn thiếu chút... Nhậm Kiệt đang thông qua máu thịt của Cuồng Ngưu để nghiên cứu thân thể hắn, tự nhiên không cho Cuồng Ngưu quấy rầy lúc này, nhấc tay đã đặt lên vai Cuồng Ngưu để hắn đừng nhúc nhích.

- Hả? Ban đầu Cuồng Ngưu còn không để ý, muốn động dậy, nhưng liền phát hiện cánh tay của Nhậm Kiệt rất mạnh, lúc này hắn đang dung nhập vào Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ, ở trong này, toàn bộ lực lượng đều cho hắn dùng, cộng thêm cường độ thân thể của hắn. Mà cố tình Cuồng Ngưu hiện tại thương thế nghiêm trọng, cho nên liền bị nắm không nhúc nhích.

Hai sừng trên đầu Cuồng Ngưu khẽ động, mũi xì ra tiếng hừ thật nặng, bực bội nói: - Thân thể nhị gia, nào phải các ngươi nghiên cứu thấu suốt, tiểu tử ngươi không cần nằm mơ nữa, mau trả lời vấn đề của ta. Thương thế của ta có thể tự khôi phục, chỉ là một hai năm sẽ khỏi thôi, chớp mắt là qua, đợi nhị gia khôi phục lại đi tìm bọn chúng tính sổ.

Có một số chuyện Cuồng Ngưu sẽ không để ý, nhưng xảy ra chuyện gì hắn sao hắn lại không biết. Đến cảnh giới như hắn, tự nhiên biết mọi biến hóa xung quanh, nhưng Nhậm Kiệt muốn nghiên cứu rõ thân thể hắn, hắn cho rằng hoàn toàn không thể nào. Về phần nói dùng đan dược linh tinh để giúp mình, trước không nói thân thể mình đặc biệt, dù thật có đan dược, vậy cũng phải Tiên Đan đỉnh cấp mới hiệu quả. Giới tu luyện nào có thứ này, Tiên Đan bình thường thì hắn ăn giống như kẹo.

- Thì ra là thế... Ngay lúc này, ánh mắt Nhậm Kiệt thay đổi, toát ra mỉm cười, tiếp theo buông tay ra, cười nhìn Cuồng Ngưu: - Một hai năm quá dài, bổn gia chủ không chờ được lâu như thế.

- Một hai năm còn lâu, tuy rằng tiểu tử ngươi còn chưa tới cảnh giới đồng thọ cùng thiên địa, nhưng cảnh giới như ngươi bế quan một cái mười năm trăm năm cũng thường thôi, một hai năm tính là gì. Tiểu tử ngươi đừng mơ nữa, ngươi hoàn toàn không thể nghiên cứu được chuyện của ta, chuyện của ta để ta tự giải quyết, trước tiên ngươi nói cho nhị gia...

- Nếu ta nghiên cứu rõ ràng thì sao? Không đợi Cuồng Ngưu nóng vội hỏi vấn đề của mình, Nhậm Kiệt đã cắt lời.

- Không thể nào... Tuyệt đối không thể... Vừa rồi là lười để ý ngươi, bây giờ nói cho ngươi biết, ngươi đừng lãng phí thời gian nữa, đó là chuyện không thể nào. Cuồng Ngưu nghe vậy, đầu lắc mạnh, hai cái sừng lớn đong đưa theo. Nói chơi, còn nghiên cứu rõ ràng, ngay cả những Tiên Đan sư trên Tiên giới cũng không dám nói vậy.

Ở giới tu luyện này, càng không thể nào. Tuy rằng tiểu tử này có chút kỳ lạ, nhưng nếu nói nghiên cứu rõ ràng bí mật máu thịt thân thể mình, đánh chết Cuồng Ngưu cũng không tin.

- Nếu ta nghiên cứu rõ ràng thì sao? Nhậm Kiệt tiếp tục cười nhìn Cuồng Ngưu, lại khẳng định lặp lại.

- Nói chơi, không phải nhị gia coi thường tiểu tử ngươi, nhưng bản thân nhị gia hiểu rõ thân thể mình nhất, nói ra ngươi cũng chưa chắc hiểu là sao. Nhỏ máu sống lại biết không? Phương pháp bất tử bất diệt ngươi biết không. Nói những cái này ngươi cũng không hiểu, trong giới tu luyện không thể nào hiểu được những chuyện như vậy. Ngươi đừng nói nhảm với ta nữa, mau nói ngươi gặp lão đại của ta ở đâu. Cuồng Ngưu lại lắc đầu, không phải vấn đề hắn tin Nhậm Kiệt hay không, mà là ở giới tu luyện này không thể hiểu được tình hình của hắn, nó dính dáng tới những thứ ở tầng cao hơn.

- Nếu ta nghiên cứu rõ ràng thì sao? Nhậm Kiệt không tiếp lời Cuồng Ngưu, vẫn nhìn hắn, nói lại lần thứ ba.

Hả?

Lần này ngay cả Cuồng Ngưu cũng ngẩn người, bởi vì thần sắc của Nhậm Kiệt không giống nói đùa. Tuy rằng tiếp xúc không lâu, nhưng Cuồng Ngưu vẫn thích phong cách làm việc của Nhậm Kiệt, đủ sảng khoái, đủ độc ác, đủ dũng khí, Cuồng Ngưu thấy vậy mới đã.

Bây giờ Nhậm Kiệt lặp lại, nhìn thần sắc hắn, Cuồng Ngưu cũng mơ hồ, tiểu tử này có ý gì?

Chẳng lẽ hắn cho rằng nghiên cứu rõ ràng được, nhưng đó là chuyện không thể. Thân thể mình là chuyện tầng thứ gì, dù bây giờ lực lượng không mạnh, thậm chí bị ba tên tiểu tử kia cầm Tiên khí hạ phẩm đuổi giết trọng thương, nhưng không có nghĩa là thân thể mình đơn giản.

Nhất là thân thể này, hắn âm thầm tốn hơn vạn năm ngưng luyện thành, lại dùng bí pháp vô thượng, ngay cả Đại La Kim Tiên trình độ Tiên Đan sư tới đây cũng không dám nói hiểu rõ được, huống gì là nhóc con mới Pháp Thần Cảnh ở giới tu luyện.

- Này, tiểu tử, còn cứng đầu với nhị gia phải không, nếu ngươi thật làm được, ngươi muốn sao cũng được.

- Không cần hứa hẹn gì, chỉ ba chữ, nghe lời ta.

Nghe Nhậm Kiệt nói, Cuồng Ngưu đột nhiên cứng lại, trong ánh mắt bắt đầu dâng lên thứ gì đáng sợ, thần sắc nhìn Nhậm Kiệt cũng đáng sợ. Tuy rằng lúc này hắn bị thương rất nặng, nhưng Nhậm Kiệt có thể cảm thụ được, nếu ngay lúc đó hắn bùng nổ, vậy sẽ là uy thế hủy diệt tất cả, tối thiểu tiểu thế giới này, thậm chí bản thân mình cũng sẽ nguy hiểm.

Nhậm Kiệt cũng rất bất ngờ, sở dĩ hắn nói nghe theo mình, là vì lúc đám người Thiên Châu đuổi giết Cuồng Ngưu, nghe bọn họ nói chuyện, tên này trước sau tập kích mấy đại giáo vô thượng. Hơn nữa nhìn kiểu này, là định tiêu hao với đại giáo vô thượng, nếu mình cứu hắn xong, hắn vẫn làm vậy, thế thì càng nguy hiểm.

Bản thân mình mạo hiểm cứu hắn ra, hắn lại chạy đi làm chuyện điên cuồng như thế, lỡ như thật xảy ra chuyện, thế thì mọi nỗ lực đều mất trắng. Sau khi Tề Thiên đi, thật vất vả cứu được hắn, tạm thời giữ hắn bên cạnh giống như Tề Thiên, vừa giúp hắn cũng là giúp mình.

Chỉ là không ngờ, tên này phản ứng lớn như thế, Nhậm Kiệt chợt nhớ tới một chuyện, có phục hay không?

Nhậm Kiệt liền hiểu được là sao, thì ra vậy, không ngờ huynh đệ bọn họ đều đãi ngộ giống nhau.

- Nhìn ngươi kích động như thế, có phải cho rằng ta dùng cách này làm ngươi khuất phục. Yên tâm, bổn gia chủ không nói vấn đề có phục hay không. Là thế này, nếu bổn gia chủ làm được, ngươi cũng giống lão đại ngươi tạm thời ở lại bên cạnh bổn gia chủ, thẳng đến khi bổn gia chủ thả ngươi đi, ngươi, nghe theo ta.

- Được, nhưng ngươi nói cho nhị gia, tin tức của lão đại. Nghe Nhậm Kiệt nói cùng điều kiện giống lão đại, khí tức cuồng bạo trong mắt Cuồng Ngưu lập tức biến mất, lại hỏi tin tức về Tề Thiên.

- Bổn gia chủ bất ngờ đi vào chỗ Tề Thiên, à, là lão đại ngươi bị trấn áp, nói chuyện với hắn, sau đó hắn đồng ý tạm nghe theo lời bổn gia chủ. Bổn gia chủ liền nghĩ cách cho phân thân của hắn đi ra, đáng tiếc trong đại chiến không lâu trước, phân thân của hắn bị hủy. Nhưng mà chuyện bổn gia chủ đã hứa vẫn tính, vẫn sẽ thả hắn ra khỏi Thánh Bia.

Thấy Cuồng Ngưu đồng ý, Nhậm Kiệt liền nói chuyện Tề Thiên cho hắn, đồng thời nhanh chóng lấy ra rất nhiều dược liệu, khống chế chân hỏa bổn mạng, bắt đầu luyện chế.

- Cái gì, ngươi đi vào, còn thả ra phân thân của lão đại, còn... còn nói cái gì ngươi hoàn toàn thả lão đại ra, chỉ dựa vào ngươi? Cuồng Ngưu càng thêm giật mình, lời này quả thật còn không đáng tin hơn là bảo nghiên cứu rõ ràng thân thể mình.

Nói thật, sở dĩ hắn không ngừng liều mạng xung kích đánh vào những đại giáo vô thượng, cũng chỉ là một loại trút giận. Bởi vì hắn biết chân chính đi ra khỏi Thánh Bia quá khó khăn, đã mấy vạn năm qua, có lẽ lâu hơn, nhưng thật sự muốn ra thì quá khó, quá khó. Ở trong thiên địa đại biến động, thả một phần lực lượng ra ngoài giống mình đã là cực hạn.

Cho nên hắn vừa ra, liền chạy đi trút giận, đánh sâu vào các đại giáo vô thượng, thử xem có cơ hội gặp những huynh đệ khác hay không. Trấn áp mình đã vậy, trấn áp lão đại khẳng định càng khủng bố hơn, hắn lại nói có cách, đạt được hiệp nghị với lão đại, nói chơi hả.

Hiện tại Cuồng Ngưu có cảm giác, tiểu tử này có chút bản lĩnh, chút đặc biệt, nhưng nói chuyện không đáng tin, câu sau càng hơn câu trước...

Chỉ là Cuồng Ngưu lại hỏi, Nhậm Kiệt không để ý, nên nói hắn đã nói, chuyện cần Cuồng Ngưu hứa cũng xong. Giải thích nhiều quá, Nhậm Kiệt lười nói.

Đối với Cuồng Ngưu nghi vấn không tin, Nhậm Kiệt chỉ cười nhạt, tiếp tục tập trung luyện chế dược phẩm. Bởi vì vừa rồi hắn đã nghiên cứu cơ bản hiểu rõ thân thể Cuồng Ngưu. Đầu tiên là Nhậm Kiệt từng mượn Thánh nhân luận đạo, tiếp xúc với cảnh giới cực cao như tiên nhân, những mặt khác thì có chút thứ chưa chắc lĩnh ngộ hoàn toàn. Bây giờ Nhậm Kiệt chỉ là muốn chữa trị thương thế của Cuồng Ngưu, mà đối với bản thân thân thể hắn, Nhậm Kiệt dựa vào tiếp xúc với Tề Thiên, hiểu biết về Thánh Bia, cảm ngộ trong Thánh nhân luận đạo, cộng thêm nghiên cứu một phen trước đó, ít nhất bây giờ có cách chữa khỏi thương thế của hắn.

Bây giờ Nhậm Kiệt sẽ làm chuyện này, nhưng luyện chế dược phẩm cho Cuồng Ngưu, cũng là một lần khiêu chiến đối với Nhậm Kiệt. Cuối cùng thậm chí Nhậm Kiệt phải dụng cả chân hỏa của mặt trời, lôi hỏa trong chủ kỳ, cộng thêm chân hỏa bổn mạng, dùng đến bảy tám phần dược phẩm, con số lên đến cả vạn, hơn nữa lấy tinh huyết tâm mạch Cổ Thần làm thuốc dẫn, mới làm được phương pháp miễn cưỡng hiệu quả.

Nhưng chân chính luyện chế, mấy vạn loại dược phẩm dung hợp biến hóa khổng lồ kinh người. Ban đầu Cuồng Ngưu còn hỏi, đợi khi nhìn thủ pháp luyện chế dược phẩm của Nhậm Kiệt, cùng vô số loại dược phẩm lần lượt dung hợp biến hóa, hắn cũng chậm rãi lui sang một bên không lên tiếng.

Chỉ là khó che giấu được chấn động trong mắt, miệng vẫn lầm bầm.

- Nhị gia thật là không ngờ, lại có phương pháp Dược Thánh luyện chế dược phẩm như thế, nhưng mà không thể nào, tên kia nắm giữ toàn bộ, không phải là phổ biến đan dược hay sao, sao lại còn lưu truyền cái này?

- Cũng không đúng, quá khác Dược Thánh, quá huyền diệu, thế này là sao.

- Con mắt của nhị gia sắp hoa cả rồi, phức tạp như thế, rốt cuộc là gì.

- Thứ này làm như thế nào, rốt cuộc tiểu tử này đang làm cái gì, hơn nữa còn có máu kia, là của Cổ Thần Vương, còn là tinh huyết tâm mạch. Má nó, tiểu tử này không phải là truyền nhân của Cổ Thần Vương chứ, nhưng tên bự con Cổ Thần Vương kia căn bản không biết cái này....

- Thủ pháp của hắn cũng rất cổ quái, rất giống thủ ấn Nhân Hoàng, nhưng có thay đổi....

- Sao hắn khống chế được, ngay cả nhị gia ngang với tiên hồn lực Thiên Tiên, cũng không khống chế được nhiều biến hóa như vậy. Tiểu tử này còn phải người hay không, má nó, nhị gia cảm thấy có chuyện xấu...

Nhìn hành động của Nhậm Kiệt, Cuồng Ngưu càng xem các giật mình, bởi vì hắn thấy được quá nhiều điều bất ngờ, không quen thuộc. Ngay cả trước kia, cũng rất ít chuyện làm hắn giật mình, huống gì là ở giới tu luyện hiện tại.

Bất luận là Tiên khí, hay là Nhậm Kiệt thọc sâu vào Đông Hoang Thần Giáo, hắn đều không coi là gì. Nhưng tiếp theo Nhậm Kiệt phát huy gấp 10 lần những gì hắn dạy cho, đi vào tiểu thế giới nhìn thấy mặt trời, nghe lời Nhậm Kiệt, nhìn những gì hắn làm...

Cuồng Ngưu cảm thấy, chỉ mới một hồi, hắn gặp chuyện giật mình còn nhiều hơn mấy vạn năm trước.

Má nó, chuyện gì thế, ở giới tu luyện còn có chuyện như vậy.

Dần dần, Cuồng Ngưu có dự cảm không ổn, đúng như hắn vuốt sừng trâu lầm bầm, nhị gia cảm thấy có chuyện xấu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.