“Dẫn Lý Đạo Nhiên tới sảnh Luyện Khí cho ta, ngươi phải trông giữ chặt chẽ. Từ từ dạy dỗ lại, nhất định phải khiến cho hắn nhận rõ sai lầm của mình.
“Tuân mệnh!”
Trưởng lão Hoàng Ngưu trả lời một tiếng, sau đó quay đầu nhìn về phía Lý Đạo Nhiên, liên tục cười lạnh.
“Lý Đạo Nhiên, ngươi phạm sai lầm lớn, lão phu được tông chủ chỉ tên phải giám sát ngươi bị phạt ở sảnh Luyện Khí, hy vọng ngươi đừng nên trách lão phu. Ngươi yên tâm, lão phu nhất định sẽ ‘yêu mến’ ngươi thật tốt!”
Khi Hoàng trưởng lão nói ra hai chữ “Yêu mến” kia dường như đang cắn răng nghiến lợi vô cùng rõ ràng, khiến Lý Đạo Nhiên bất chợt run rẩy, ánh mắt lập tức toát ra sự khủng hoảng.
Tin hắn mới lạ đấy, sự thân thiết của hắn đều là giả vờ. Lửa giận tràn ngập của hắn đang không có chỗ phát ra, mình bị hắn bắt được, còn không phải chết chắc sao.
Lý Đạo Nhiên lôi kéo tay Lục Tiêu Nhiên, vẻ mặt hắn tuyệt vọng, khẩn cầu: “Lão Lục, ngươi cũng không thể bỏ ta lại, ngươi cầu xin giúp ta đi. Ô ô ô... Nếu ta bị đưa đi sảnh Luyện Khí một tháng chỉ sợ khó mà sống đi ra đó.”
“A...”
Nói thẳng, Lục Tiêu Nhiên cũng không ngờ tới, lại có chuyện như vậy.
Lúc đầu hắn cảm thấy, một người bị phạt dù sao cũng đỡ hơn hai người đều bị phạt, hai người còn có tình bạn hơn mười năm, đó cũng không phải chuyện gì lớn lao, một mình mình chịu là được rồi.
Nhiều lắm là quay mặt vô tường hối lỗi mấy năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-thien-tai-nhu-vay-vi-sao-con-muon-thu-do-de/1676462/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.