Chương trước
Chương sau
Nam Cung Liên phất tay hô lên " Người thắng trận này là Sở Đế Hoàng "
Lời vừa dứt vô số tiếng hoan hô, vỗ tay nồng nhiệt từ phía khán đài vang lên
Kiếm Vân Têu được Kiếm Tiêu Võ Hoàng từ trên cao dìu xuống dưới, ngay khi vừa xuống hắn đã chạy đến nắm cổ áo Sở Đế Hoàng tức giận quát " Vì sao ngươi lại nhường ta "
Lời vừa dứt mọi người đều bất ngờ nhìn sang hắn, chỉ có duy nhất cường giả từ Võ Vương Cảnh trở lên thì mới hiểu được cảm giác lúc này của Kiếm Vân Tiêu
Sở Đế Hoàng mỉm cười nói " Ban đầu ta vốn đánh không hết sức tuy nhiên khi ngươi tế ra Võ Hồn ta đã bị cảm động trước sự nhiệt huyết đó, vì thế bản thân đã sử dụng Võ Hồn cùng toàn bộ thực lực đối đầu vì sao lại là nhường ?"
Lời vừa dứt Kiếm Vân Tiêu càng tức giận hơnquát " Đừng dùng cái giọng điệu giả nhân giả nghĩa đó của ngươi ta kinh tởm nó, từ lúc ở vòng một khi ngươi vừa phóng ra khí tức ta đã cảm nhận được sự nguy hiểm trước nay , khi đối đầu với ngươi vừa rồi dù ngươi thực lực thể hiện rất mạnh Võ Sư Sơ Kỳ đánh ngang với Trung Kỳ là ta tuy nhiên nó còn thiếu cái gì đó ở vòng một mà ta cảm nhận được, mỗi chiêu ngươi ra mỗi đòn ngươi dùng đều có lực lượng ngang nhau, chỉ có duy nhất khi bàn tay ngươi hóa thành Long Trảo thì sức mạnh từ nó hoàn toàn là đăng cấp khác, chỉ một đấm ta đã cảm nhận được sự run rẩy từ sức nặng của nó gây nên cánh tay này. Lúc ta sử dụng toàn bộ sức lực dùng Nhất Kiếm Phá Thiên cùng Cự Tích Kiếm Võ Hồn đối đầu với ngươi, tuy nó đã ép ngươi sử dụng Võ Hồn cùng Công Pháp tuy nhiên thực lực chỉ trên ta một chút hoàn toàn có thể đánh bại ta mà không khiến ta bị nội thương nghiêm trọng, chỉ khi ngươi cảm nhận được thực lực của ta đã tăng lên một vài phần ở giây phút cuối cùng lúc đó ngươi mới thật sự nghiêm túc, thực lực của ngươi lúc đó vượt qua ban đầu ít nhất ba lần dễ dành đánh nát tuyệt kĩ mạnh nhất của ta, con Hoàng Kim Tứ Trảo Băng Long đó nếu không có sư tôn ta ngăn cản thì nó đã lấy mạng ta !!!"
Khi hắn vừa dứt lời tất cả mọi người đều tràn đầy bất ngờ, không thể tin được nhìn về phía Sở Đế Hoàng lấy sức Võ Sư Sơ Kỳ có thể đánh thắng Võ Sư Trung Kỳ đã rất hiếm gặp, nhưng ai ngờ đó chỉ là một phần thực lực của hắn
Sở Đế Hoàng mỉm cười thản nhiên nói " Đó không phải là điều ngươi muốn sao ?"
" Hả " Kiếm Vân Tiêu bất ngờ hô lên
Sở Đế Hoàng lười biến quơ vai nói " Không phải tinh thần chiến đấu của ngươi rất cao, ngươi luôn muốn truy tìm người có thể đánh với mình một trận thoải mái sao ? ta đáp ứng ngươi rồi còn gì dùng thực lực ngang nhau giúp ngươi giải tỏa tâm tình, không những thể còn tạo cho ngươi một màn kịch giúp ngươi thắng suýt soát ta rồi còn gì ? chỉ đáng tiếc vở kịch của ta ngươi không phối hợp nên mới thê thảm như vậy "
Âm thanh rất bình thường nhưng từ miệng hắn phát ra tựa như mọi thứ đã nằm trong sự tính toán sẵn, từ lúc bắt đầu trận đấu Kiếm Vân Tiêu nghỉ rằng mình đã gặp cường địch khó gặp nhưng không ngờ kẻ địch của hắn là người thuộc cấp bậc khác
Kiếm Vân Tiêu tức giận gào lên quát " Đừng có đùa với ta võ giả ta không sợ mất mạng, ta không hề muốn đánh một trận giả tạo với người như ngươi, cho dù ngươi dùng thực lực chân chính của mình nhẹ nhàng nghiền ép ta đó cũng không phải là sự sỉ nhục, ngược lại càng khiến ta hăng hái hơn tuy nhiên ngươi Sở Đế Hoàng, ngươi nghỉ rằng bản thân ngươi dùng thực lực vừa đủ thắng là thể hiện sự tôn trọng với kẻ địch, tuy nhiên đó lại là sự xúc phạm to lớn nhất "
Không chỉ Kiếm Vân Tiêu mà tất cả võ giả đa phần là Kiếm Tu đều như vậy, họ tràn đầy tức giận nhìn Sở Đế Hoàng dù họ biết bản thân thua cuộc cũng không quá nhục nhã nhưng bị đối thủ coi thường đánh không nghiêm túc là sự sỉ nhục lớn nhất của một võ giả, Kiếm Vân Tiêu tức giận là điều đương nhiên vì hắn vốn nghĩ mình gặp phải cường địch cuộc đời, nhưng thật ra hắn chỉ là con rối bị đối phương sắp xết vào vở kịch
Bầu trời mây mù càng ngày càng nhiều lên, từng giọt mưa rơi xuống tít tắc tít tắc. Bỗng sấm sét vang lên cùng với một nụ cười đáng sợ của Sở Đế Hoàng
Sở Đế Hoàng ngửa mặt lên trời liên tục tuông ra những giọng cười như đang nhìn xem một thứ rất hài hước, một tia sét đánh ngang qua tựa như tạo thêm vẻ cho nụ cười đó
Sở Đế Hoàng ngửa mặt lên trời sau đó ánh mắt thay đổi, khuôn mặt trở nên lạnh lùng vô cảm không một tia cảm xúc nói " Thế ngươi thật sự nghỉ bản thân là đối thủ của ta sao ?"
Lời vừa dứt tất cả mọi người đều kinh ngạc vừa rồi Sở Đế Hoàng còn niềm nở mỉm cười, bây giờ khuôn mặt lại trực tiếp trở nên thay đổi trở thành một kẻ vô cảm lạnh lùng
" Tất nhiên ta không phải đối thủ tuy nhiên dù ngươi dùng toàn bộ thực lực, cho dù có thua hay bị đánh chết ta cũng không hề nhục nhã " Kiếm Vân Tiêu trực tiếp đáp
Bỗng Sở Đế Hoàng dùng tốc độ chỉ có cường giả ở khu vực xung quanh đây chỉ thấy trực tiếp thay đổi bàn tay thành Địa Long Trảo, bóp chặt tay tung ra một đấm vào mặt Kiếm Vân Tiêu
Tuy nhiên khi chỉ còn cách khuôn mặt hắn một chút thì đã bị Kiếm Tiêu Võ Hoàng giữ chặt lại
Kiếm Vân Tiêu giật mình hắn không thể thấy được rốt cuộc Sở Đế Hoàng đã tung quyền từ khi nào, khi nãy hắn chỉ cảm nhận được một luồng sát khí rất cùng một luồng khí tức tựa như hung thú có thể lấy mạng hắn ngay tức khắc, tỉnh táo lại thì thấy quyền của Sở Đế Hoàng đã cách mặt hắn
Sở Đế Hoàng nhết môi cười lạnh nói " Ngươi đã thấy rồi chứ ngươi a khi nãy vừa cảm nhận được cái chết đết gần, chỉ cần vị sư tôn của ngươi không cản lại thì ngươi đã chết từ lúc nào bản thân không hề biết cả., Kiếm Vân Tiêu ngươi biết loại người mà ta ghét trên đời là ai không, đấy là loại người giống ngươi nha luôn mở miệng đánh phải đánh nghiêm túc, luôn mở miệng cho dù thua cũng không nhục chỉ cần đối thủ nghiêm túc dù chết cũng không oán. Nhưng a chỉ cần ta dùng thực lực tuyệt đối hành hạ, giết chết các ngươi thì những kẻ như các ngươi sẽ cầu xin tha mạng, nếu không được thì sẽ mắng ta là ác ma điều này làm , ta thật sự không hiểu được vì sao các ngươi lại suy nghĩ như vậy nha ngươi có thấy buồn cười không "
Kiếm Vân Tiêu có chút cứng đờ không biết trả lời như nào vì khi nãy khi sắp đối mặt với tử vong hắn cũng cảm thấy được sự sợ hãi
Sở Đế Hoàng mỉm cười dùng tay còn lại đặt lên vay Kiếm Vân Tiêu nói " Ta hoàn toàn có thể giết ngươi và bao gồm cả tất cả người ở đây một cách dễ dàng, tuy nhiên ta đã hứa sẽ không giết người vì vậy a đừng khiến ta làm trái lời hứa "
Nói xong hắn bỏ tay ra đi về phía trước chấp hai tay sau lưng tiêu sái rời đi không hề để ý gì cả
Kiếm Tiêu Võ Hoàng nhìn Sở Đế Hoàng rời đi rồi nhìn đồ nhi mình thì nói " Vân Tiêu tương lai đừng đối đầu với người này, ngươi không thể thắng được hắn dù là suy nghĩ, thực lực hay là thủ đoạn độ nham hiểm cả "
Kiếm Vân Tiêu chỉ như cái sát vô hồn gật đầu
Kiếm Tiêu Võ Hoàng vuốt râu không kiên dè gì nói " Sở Đế Hoàng ngươi còn trẻ đã có thể thay đổi cảm xúc một cách nhanh chóng, sát phạt quả quyết, thông minh tài giỏi biết cách khiến kẻ thù cảm thấy sợ hãi mất đi ý chí khi thua cuộc, ngươi là thiên tài vạn năm khó gặp cái tài giỏi của ngươi không phải là Võ Hồn mà là thủ đoạn, tương lai sẽ trở thành người cầm đầu chính đạo "
Lời vừa dứt tất cả mọi người đều không khỏi gật đầu
Tuy nhiên lời tiếp theo của hắn trực tiếp khiến mọi người vừa mừng vừa sợ hãi
Kiếm Tiêu Võ Hoàng dõng dạt nói lớn " Tuy nhiên ngươi coi mạng người như cỏ rác, sát phạt tùy tâm vui buồn khó đoán, thủ đoạn quỷ dị khó lường hành vi tựa như ma đạo, theo ánh mắt của lão phu ngươi cũng có khả năng trở thành một ma đầu "
Lời vừa dứt tất cả mọi người đều sợ hãi, tưởng tượng lại hình ảnh ở vòng hai không ai không run người, ở trong Võ Đạo Hội này có vài thám tử từ các tông môn Ma Đạo, Chính Đạo khác
Sở Đế Hoàng quay đầu nhìn Kiếm Tiêu Võ Hoàng nói " Ý của tiền bối là ?"
" Lão phu không ám chỉ ngươi là ma đầu vì bản thân ngươi đánh bị thương đồ nhi ta, lão phu chỉ muốn nhắc ngươi rằng Võ Đạo Minh ta luôn ở thế trung lập, vị trí Thiếu Chủ Võ Đạo Minh ngươi là người có khả năng nhất " Kiếm Tiêu Võ Hoàng giải thích nói
Lời này không chỉ lão mà tất cả trưỡng lão, chấp sự, đệ tử ở đây đều không khỏi gật đầu thừa nhận
Sở Đế Hoàng chỉ mỉm cười đáp " Là chính hay tà, là thần hay ma ta tự quyết định chính tà thần ma chỉ là khái niệm của thế gian. Ta Sở Đế Hoàng cũng có thể là chính đạo thánh nhân, cũng có thể là ma đạo ma đầu, tuy nhiên ta không quan tâm những thứ đó và nó cũng không phải cái ta hướng đến "
Kiếm Tiêu Võ Hoàng hiếu kì nói " Mục đích của ngươi là gì "
Sở Đế Hoàng trực tiếp đáp " Trở thành Đế Quân "
Kiếm Vân Tiêu khó hiểu nói " Đế Quân là gì "
Không chỉ có lão mà tất cả mọi người đều vậy
Sở Đế Hoàng chỉ đáp " Đế Chi Vạn Hoàng Chi Đế Quân Chi Vạn Thần Quy Phục "
Toàn bộ người ở đây đều lẩm bẩm câu này
Bỗng Kiếm Tiêu Võ Hoàng nhận ra gì đó chỉ về hướng Sở Đế Hoàng cả kinh nói " Ngươi đây là muốn trở thành hoàng đế của tất cả hoàng đế, quân nghĩa là ngươi còn thần nghĩa là người khác, ngươi đây là muốn trở thành hoàng đế trong hoàng đế sau đó khiến cho tất cả người khác thần phục"
Tất cả mọi người đều cả kinh không nghĩ đến có một kẻ kiêu ngạo như vậy trên đời
Kiếm Tiêu Võ Hoàng kêu ba tiếng hảo nói " Hảo hảo hảo Đế Quân danh xưng thật láo xược hi vọng ngươi sẽ làm được "
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.