Chương trước
Chương sau
Sở Đế Hoàng quay đầu sáng trái liếc nhìn Tiêu Tiên Nhi nặng ra một nụ cười giả tạo nói " Lâu rồi không gặp Tiên Nhi "
Tất cả mọi người dều giật mình không nghĩ Sở Đế Hoàng sẽ hỏi thăm nàng thậm chí ngay cả Tiêu Tiên Nhi cũng vậy
Tiêu Tiên Nhi ôm quyền hành lễ " Lâu rồi không gặp Sở Thiếu Chủ "
" Cứ gọi ta là Đế Hoàng hoặc Sở Ca là được, không cân thêm chử Thiếu Chủ đâu dù gì chúng ta cũng là vị hôn thê " Sở Đế Hoàng khẽ nhíu mày giả vờ không vui nói nhấn mạnh ba chữ " vị hôn thê "
Lời vừa dứt tất cả mọi người chếu chấn kinh thêm lần nữa, liếc nhìn Sở Đế Hoàng rồi nhìn Tiêu Tiên Nhi trong đầu tràn đấy dấu chấm hỏi, chuyện gì thế vì sao có cảm giác Sở Đế Hoàng không hề gét bỏ, thậm chí là có chút ưa thích nàng ?. Ngay cả Tiêu Tiên Nhi cũng chấn kinh chuyện này là sao, không phải dựa theo lễ thường Sở Đế Hoàng phải ghét bỏ nàng chứ, vì sao lại ưa thích nàng
" Sao nào Tiên Nhi không thích gọi ta như thế ư, muội là đang chán ghét ta sao ?" Sở Đế Hoàng nhíu chặt mày giả vờ có chút không vui nói
Tiêu Tiên Nhi trực tiếp phản bác nói " Ta không có chỉ là... chúng ta quan hệ không tốt đến như thế "
Lời nàng vừa dức tất cả mọi người đều chấn kinh, nàng đây là đang trực tiếp cự tuyệt Sở Đế Hoàng sao trời ơi người ta là Thiên Tài Đệ Nhất Thiên Khải Thành, Thành Chủ nhi tử đấy còn cô là gì chỉ là một phế nhân cô lại cự tuyệt ?
Sở Đế Hoàng khẽ nhết môi mỉm cười đặt tay lên xoa đầu nàng ôn nhu nói " Tiên Nhi đừng lo lắng về chuyện bàn tán của người khác, muội là vị hôn thê của ta không ai có thể bắt nạt, khinh thường muội cho dù hiện tại tu vi muội tuột lùi nhưng thức tỉnh Võ Hồn là cơ hội trở mình, ta tin với Thiên Phú của muội chắc chắn sẽ làm được, ngoài ra trên đời này không ai có thể bắt nạt muội "
Tất cả mọi người lại giật mình thêm lần nữa Sở Đế Hoàng Thiếu Thành Chủ hung tàn bá đạo, không coi ai ra gì lại dịu dàng ôn nhu với một nữ nhân dù nàng là phế vật chả lẽ là do dung mạo sao, không thể a người dung mạo xinh đẹp trên đời này vẫn còn rất nhiều không cần phải thế
Tiêu Tiên Nhi nghe xong lời này thì là người bất ngờ nhất, ánh mắt nàng như có một lớp nước rưng rưng ngoan ngoãn nói " Ừm ta biết rồi Sở Ca "
Sở Đế Hoàng gật đầu rồi chào tạm biệt nàng đi về phía trước, nhưng không ai chú ý trong lúc hắn đi thì khuôn mặt đã trở nên lãnh huyết ánh mắt lạnh lùng vô cảm khác với khi nãy. Khóe miệng của Sở Đế Hoàng hơi hơi nhết lên cười thầm trong lòng xem ra mục đích đã thành công
" OẸ ngươi thế mà lừa gạt tiểu cô nương đơn thuần như thế, đúng là cáo già mà " Hệ Thống ọe một cái khinh bỉ nói
Sở Đế Hoàng bình tĩnh đáp " Thế thì sao ta vốn xem nàng như một công cụ, hiện tại là lúc trái tim nàng chịu tổn thương nhất, bị người đời khinh bỉ không ai là thật lòng quan tâm nàng cho dù là phụ thân nàng. Nhưng ta một người chỉ có danh xưng vị hôn thê vốn không để ý nàng, lại trợ giúp nàng trong lúc khó khăn nhất tựa như đưa than dưới trời tuyết lạnh, hiện tại nàng đã rất cảm kích ta, đây là cơ hội Hoàng Kim làm sao ta lại từ chối "
Hệ Thống vẫn khinh thường nói " Hừ lừa gạt một tiểu cô nương như thế, quả thật là tên tà ác thế mà lại xưng Thiên Đế ngươi xưng Ma Đế đúng hơn "
Sở Đế Hoàng nhíu mày có chút không vui nói " Ta vốn định chèn ép cô ta không phải ngươi kêu ta lừa gạt, để cô ta thật lòng yêu ta hi sinh mạng sống vì ta sao, bây giờ lại trách ta đúng là ngu xuẩn"
Hệ Thống : "..."
Nó không biết nói gì vì bản thân ngu xuẩn thật
Sở Đế Hoàng khi đi đến chỗ tụ tập các vị Tộc Trưỡng, Tông Chủ Tiểu Tông Môn, thì thấy bọn họ hơi bất ngờ nhìn mình và Tiêu Bá Thiên, Sở Thiên Hùng. Ngay tức khắc Sở Đế Hoàng hiểu ra được vì sao họ lại nhìn
Sở Đế Hoàng nén lại lòng tự cao ôm quyền nói " Tiểu bối Sở Đế Hoàng bái kiến Lộ Chấp Sự, Phụ Thân Tiêu Bá Phụ, các vị tiền bối "
" Haha hiền chất khách khí rồi " Tiêu Bá Thiên mỉm cười hài lòng vuốt râu
" Tiêu Huynh đúng là có phúc khí khi có hiền tế như thế này " Một vị tiểu tông chủ khác hâm mộ nói
" Tiêu Huynh người tốt ắc có phúc tốt haaha " Một vị quán chủ võ quán nịnh bợ nói
Sau đó các tông chủ tiểu môn, võ quán, thế lực nhỏ khác lần lượt nịnh bợ Tiêu Bá Thiên để cầu có thể leo lên cái cây Tiêu Gia này, dù sao hiện tại họ đã chắc vài phần Sở Đế Hoàng thật lòng yêu thương Tiêu Tiên Nhi
" Được rồi im lặng " Thấy bọn chúng cứ vuốt mong ngựa nhau phí thời gian Lộ Chấp Sự nhíu mày nói
Lời vừa dứt tất cả mọi người đều im lặng
Lộ Chấp Sự nhìn thẳng vào Sở Đế Hoàng khen ngợi nói " Tiểu tử không tệ tiền đồ vô lượng, tương lai có cơ hội trở thành Võ Linh "
Sở Đế Hoàng có chút khinh thường Võ Linh cái đầu ngươi, ông đây kiếp trước là Võ Đế Viêm Mãn đấy, tuy nhiên vẫn không hiển lộ ra mặt mà giả vờ vui vẻ nói " Đa tạ chấp sự quá khen "
Lời Chấp Sự vừa dứt lại một đợi nịnh bợ, khen ngợi từ các tiểu tông chủ, võ quán, gia tộc khác dành cho Sở Đế Hoàng cùng Sở Thiên Hùng
" Được rồi trò chuyện nói sau bắt đầu đi " Lộ Chấp Sự ho một tiếng nói
Lộ Chấp Sự bay lên cao truyền linh khí vào chiếc nhẫn ngón trỏ, từ chiếc nhẫn một cột đá khổng lồ cao mười mét rơi xuống đất, bên trên cột đá có nhiều kí tự cổ xưa được viết từ thời đại nào không biết. Nhưng Sở Đế Hoàng biết được nó được tạo ra từ mấy chục vạn năm trước, từ thời đại hỗn nguyên sơ khai đã có, trên cột đá có tám hình vòng tròn được xếp từ thấp đến cao theo hàng dọc, mỗi vòng tròn cách nhau một khoảng cách nhất định
Lộ Chấp Sự dồn linh khí vào cổ họng quát lớn " Bắt Đầu Thức Tỉnh Võ Hồn "
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.