31
Dương Yến Sơ lại vào cung.
Trước khi đi, chàng tiết lộ với ta rằng có thể chuyện này liên quan đến Tống gia và Hứa gia.
Ta thở dài, khi giúp chàng chỉnh sửa quần áo, ta vẫn lên tiếng:
“Phụ thân không phải là người cha nhân từ, nhưng cũng không phải là kẻ xấu, mẫu thân dù sao cũng đã nuôi nấng ta lớn khôn, nếu chàng có thể giúp được thì tốt, còn nếu sợ liên lụy, thì cứ để hoàng thượng định đoạt.”
Dù gì cũng là cha con, mẹ con nhiều năm, đã gọi cha mẹ nhiều năm như vậy, giờ ta cũng coi như làm tròn bổn phận cuối cùng.
Dương Yến Sơ cúi xuống hôn ta một cái, nhướng mày trêu:
“Ta nói sẽ cùng nương tử động phòng, nương tử có sợ không?”
Ta biết chàng nhắc đến điều này lúc này, hẳn là sợ ta lo lắng nên muốn trêu đùa cho ta vui.
Vì vậy, trước khi chàng rời đi, ta đỏ mặt nhẹ nhàng nói thật:
“Ta không sợ, chỉ cần là chàng, ta đều không sợ.”
Khuôn mặt Dương Yến Sơ lập tức tối sầm lại.
Miệng lẩm bẩm nguyền rủa Tống gia và Hứa gia, chê bai họ làm mất thời gian.
Hứa gia bị kết án tịch thu tài sản, Tống gia là gia đình bên vợ của Dương Yến Sơ, tội không lớn không nhỏ.
Chàng lại là công thần lớn nhất trong cuộc loạn này, chưa cần mở lời, hoàng thượng đã nể mặt chàng mà giảm tội cho Tống gia, chỉ bị lưu đày.
Nơi lưu đày lại chính là gần nơi đóng quân của Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-thay-ty-ty-ga-cho-tieu-tuong-quan-benh-nang/3615095/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.