"Hộc...hộc." Tử Luân mệt mỏi thở gấp, tay không quên lau những giọt nước lấm tấm trên trán, cậu chạy một đoạn xa như vậy vẫn không nhìn thấy nơi cần đến, cứ như không hề có điểm dừng ở phía trước. 
Con quạ vẫn đang nằm yên trong tay cậu nãy giờ, nó không ngừng thút thít tiếc thương cho bộ lông đẹp đẽ của mình, tình trạng bây giờ của nó chính là từ đầu cho đến lưng cánh đều bị vặt trụ xơ xác. 
"Ặc?!" Con quạ bỗng giật mình ho khằng khặc, Tử Luân vì không tìm được đường, lại trông thấy bộ dáng "khoan thai" của con quạ mà tức mình, thế là hắn tốt bụng nắm mạnh tay tặng nó một cái siết cổ ngọt ngào. 
"Lạ-lại làm sao nữa?!" Con quạ phẫn uất hỏi. 
"Tại sao ta đi gần một canh giờ rồi vẫn không thấy Đài Vân Cát? Đếm đi đếm lại ta chắc chắn đã chạy qua hơn một trăm vong hồn rồi." 
"Thế đồng vàng ngươi ngậm đâu?!" Con quạ đập đập cánh uỷ khuất. 
"Khi nãy ta vô ý làm rơi, lúc kiếm lại thì cứ như nó biến mất vậy, chẳng tìm thấy đâu cả mà ngươi hỏi để làm gì?" 
Con quạ nghe Tử Luân nói liền trưng mặt khó hiểu, chưa nói đến việc dùng đồng vàng để làm gì, đối với một người bình thường khi mất thứ có giá trị như thế hẳn sẽ phát hoảng cuốn cuồng đi tìm, không lật tung cả khu rừng lên thì thôi chứ sao có thể ung dung như Tử Luân được, giống như đối với cậu việc có nó cũng được, không có cũng không sao. 
"Ba đồng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-thay-tan-nuong-minh-hon-voi-quy/2695189/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.