Đêm lạnh như nước, tiết khí âm u kéo theo mây mờ che kín nửa vầng trăng, ở bên hồ có rất đông người đứng trông về nam nhân đang bị trói đứng, sắc mặt ai nấy đều âm trầm, nhất là Mễ Ngân phu nhân, tâm tư còn lạnh hơn cả bầu trời đêm, cảm xúc đen tối trong mắt không rõ.
Quán Lệ Mễ Ngân trước giờ coi trọng tôn nghiêm, thậm chí có thể chết vì nó nên khi đối diện với tiểu tử không biết trời cao đất dày, dám lừa gạt và giẫm đạp tôn nghiêm của bà, thật hận không thể nhai xương nuốt sống hắn.
Chiêu Tử Luân có ngốc cũng không ngốc đến nỗi không ý thức được ngàn vạn mũi dao đang hướng về mình, nhưng hắn có thể làm được gì đây? Rõ là dù có làm trâu làm ngựa cho phu nhân cưỡi cũng không giảm bớt được căm tức của người.
"Bổn phu nhân tự hỏi không biết vì sao tân nương lần này lại thông minh như vậy, hóa ra là kẻ vô năng được ăn mánh." Mễ Ngân phất tay sau đó nhấp một ngụm trà, ra hiệu cho nô tì đem con quạ mình bắt được ra.
"Hức... Hức, phu nhân tha mạng, phu nhân tha mạng" Con quạ thút thít tỉ tê.
"Tha? Ta nhất định phải khiến ngươi đau đớn tận xương tủy, dám đồng lõa với hắn lừa gạt ta." Mễ Ngân trừng mắt liếc nhìn con quạ, ý muốn xử lý nó trước.
Tử Luân vừa trông thấy con quạ liền kêu lên:" Này! Không được làm hại đến nó!"
"Bốp"
Lập tức cơn đau bỏng rát truyền đến, Tử Luân bị ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-thay-tan-nuong-minh-hon-voi-quy/2695183/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.