Tiết khí tháng bảy trời se lạnh, trời không có nắng chỉ có cơn mưa phùn nho nhỏ thoáng qua tạo không gian thêm phần dễ chịu, Kiến Ninh trên tay mang rất nhiều giấy trắng, chậm bước đến Thiên Viên Thư. 
"Quái lạ, sao hắn ta lại không có ở đây?" Kiến Ninh ngạc nhiên tự hỏi, là ngọn gió độc nào đã cuốn Chiêu Tử Luân đi, bởi thường thì nếu không có việc gì hắn sẽ cố thủ trước cửa Thiên Viên Thư không rời nửa bước, sao bây giờ dễ dàng buông bỏ vậy chứ? 
Kiến Ninh cúi người hành lễ trước khi lên tiếng nói: "Nô tài tuân theo lệnh đã mang giấy đến thưa đại nhân." 
Vừa dứt lời cánh cửa kia như có người đứng đợi đẩy mở ra, Phác Tôn Quân trang nghiêm ngồi ở bên trong, trên bàn chất đống văn tự, giữa hàng mi anh tuấn nhẹ chau lại, âm trầm chăm chú nhìn cuộn văn trên tay. 
"Đại nhân, thứ cho nô tài nhiều lời nhưng có chuyện gì khiến ngài bận tâm sao?" 
Tôn Quân tạm gác lại suy nghĩ trong đầu, mệt mỏi thở dài: "Có lẽ ngày mai ta phải đi xa, chuyện quản Chiêu Tử Luân không gây rối giao lại cho ngươi." 
Kiến Ninh nhanh như cắt lập tức đáp: "Chuyện liên quan đến tính mạng, xin đại nhân đừng lấy ra đùa." 
"..." Phác Tôn Quân biết Kiến Ninh đã lâu, rõ ràng hơn chính là tính cách không sợ vạn yêu hay vạn âm binh của hắn, vậy mà giờ đây chỉ nghe đến ba chữ "Chiêu Tử Luân" thì liền có thái độ này đây? 
Ngài chần chừ hồi lâu rồi nói tiếp: 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-thay-tan-nuong-minh-hon-voi-quy/2695162/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.