Một ngày mùa thu năm Chính Đức thứ mười ba, Từ Ưng Bạch chưa đầy năm tuổi nằm bò bên giường Từ mỹ nhân, cặp mắt hổ phách khẽ chớp, nắm tay nàng hỏi, "Mẹ sẽ khỏe lại chứ ạ?"
Cậu bé đội mũ của đạo sĩ nhỏ, giữa trán có một nốt ruồi son, tay cầm con bướm cỏ do Từ mỹ nhân vừa đan, đáng yêu như ngọc tuyết, nhưng vì bẩm sinh yếu ớt nên sắc mặt cậu hơi nhợt nhạt, cũng không khỏe mạnh như những đứa trẻ bình thường khác. Từ mỹ nhân ngồi tựa vào đầu giường, tuy gầy gò tái nhợt nhưng gương mặt lại cực kỳ xinh đẹp, nàng nghiêm túc nhìn vào mắt Từ Ưng Bạch, trong mắt là đau thương không thể vơi. Sinh mệnh của nàng đã gần đến hồi kết, giờ đây chỉ còn là hồi quang phản chiếu, chẳng mấy chốc sẽ mãi mãi không thể tỉnh lại nữa. Nhưng không thể nói vậy với Từ Ưng Bạch được, nàng xoa đầu cậu bé, nói dối, "Mẹ sẽ mau khỏe lại thôi."
Từ Ưng Bạch vui mừng thấy rõ, "Đợi mẹ khỏe lại rồi mẹ con mình ăn bánh ngọt nhé."
Từ mỹ nhân khẽ mỉm cười, lấy ra một một miếng ngọc buộc dây đỏ bên dưới gối, bề mặt ngọc là hai màu đỏ trắng đan xen. Nàng buộc ngọc bội lên hông Từ Ưng Bạch, nói, "Ở Gia Lăng có lễ tế thần, hồi còn nhỏ, thầy tế đã tặng nó cho mẹ, nói rằng có thể bảo vệ bình an." Giọng nàng càng lúc càng suy yếu, "Mẹ để nó lại cho con, hi vọng nó có thể bảo vệ con cả đời bình an vô lo."
Từ Ưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-thay-my-nhan-nhu-danh-tuong/3743754/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.