Sáng sớm hôm sau, đại quân tập kết.Lý Nghị cưỡi ngựa đứng đầu đoàn quân lau chùi lưỡi kiếm, Phó Lăng Nghi mặc trang phục của binh sĩ đứng giữa đám đông. Y không phải tướng lĩnh cấp cao mà chỉ là một người lính bình thường, phải lập công mới được thăng chức. Tiếng ồn truyền đến từ cổng thành, Diệp Vĩnh Ninh cưỡi ngựa lao tới, nhanh nhẹn kéo mạnh dây cương rồi ném một bộ giáp tơ vàng cho gã, "Lý Nghị, cầm lấy, tỷ tỷ ta vất vả lắm mới làm xong đấy!"
"Ấy- sao cô lại ném lung tung như thế!" Lý Nghị luống cuống bắt lấy, bất mãn chỉ vào đầu Diệp Vĩnh Ninh kêu lên, cô nàng đương nhiên không chịu thua mà trừng mắt lại, hừ một tiếng.
Chỉ một lát sau, lại có người tiến đến cổng thành, Phó Lăng Nghi vội nhìn sang, vẻ mặt căng thẳng và thấp thỏm thấy rõ. Vó ngựa nện bước làm bụi đất tung bay mù mịt, y nhìn chằm chằm cổng thành không dám bỏ lỡ giây nào. Người đến là vài vị tướng lĩnh quen mắt, phía sau họ là một bóng người mờ mờ mặc trang phục trắng. Phó Lăng Nghi nhìn không chớp mắt, lòng bàn tay đổ mồ hôi, lúc nhìn thấy vạt áo trắng kia suýt nữa y đã nghẹn ngào đến nỗi không thở nổi. Ngay sau đó, giọng Diệp Vĩnh Nghi truyền đến, "Hai người lại gây gổ nữa sao?"
Hai con người vừa rồi còn giương cung bạt kiếm lập tức im re. Diệp Vĩnh Ninh liếc xéo Lý Nghị một cái rồi vui mừng đến bên tỷ tỷ. Người mặc áo trắng kia không phải Từ Ưng Bạch, mà là Diệp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-thay-my-nhan-nhu-danh-tuong/3730675/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.