Mấy ngày sau, quả nhiên thư cầu cứu của Ngụy Chương được gửi đến tay Từ Ưng Bạch. Đại quân lập tức khởi hành, cấp tốc tiến về phía nam.
Túc Vương vừa tiến công đã hừng hực khí thế như hổ như sói, Lưu Mãng âm thầm ra khỏi thành đến cậy nhờ Túc Vương, thành Trường An chỉ còn cô nhi quả phụ Ngụy Chương và Thái Hậu Tiêu Uyển. Đến bây giờ Tiêu Uyển mới biết mình bị Lưu Mãng lừa, tên cáo già này không hề muốn giúp ả diệt trừ mầm họa Từ Ưng Bạch mà đang bí mật thông đồng với Túc Vương nhằm cướp lấy ngôi vị hoàng đế. Có người giúp sức từ bên trong, Túc Vương được đà mạnh mẽ tiến quân, đã sắp đánh đến Trường An. Đương nhiên Ninh Vương không chỉ đơn giản là đến "dẹp loạn Túc Vương", mà là nhân cơ hội này phát binh, lấy danh nghĩa dẹp loạn để chiếm trọn ngai vàng. Binh mã quận Định Tương không địch lại nên đã đưa dân chúng trong thành rút về hướng Ích Châu.
Ngụy Chương biết chuyện thì mặt mũi tái mét, bởi qua được Định Tương là đến thẳng Trường An. Gã lập tức gửi thư cho Tề Vương, Từ Ưng Bạch và nơi đóng quân của các địa phương để bọn họ nhanh chóng xuất binh đến cứu. Tề Vương Khương Nghiêm là người đầu tiên nhận được thư bèn lập tức lên đường, tiến thẳng từ U Châu đến Vị Thủy để đón hoàng đế ở đó, hiển nhiên là muốn nắm thiên tử trong tay để hiệu lệnh chư hầu. Tề Vương Khương Nghiêm không phải con cháu hoàng gia, hành động lần này của gã giống hệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-thay-my-nhan-nhu-danh-tuong/3651618/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.