Hơn mười ngày nữa trôi qua, đã sang tháng chín, tiết trời cuối cùng cũng mát mẻ hơn.
Tạ Tĩnh Vi như lấy trứng chọi đá, cuối cùng vẫn bị Từ Ưng Bạch phái người đưa về Huyền Diệu Quan.
Trước khi đi, nó rưng rưng nước mắt bám rịt lấy tay áo Từ Ưng Bạch không chịu buông, "Sư phụ... đừng đuổi con đi mà..."
Từ Ưng Bạch không nhân nhượng, "Nói chuyện hẳn hoi, không được làm nũng."
"Vâng..." Tạ Tĩnh Vi chỉ có thể ngậm ngùi lên xe.
Từ Ưng Bạch một thân trường bào xanh nhạt đứng đó tựa thân trúc cao thẳng tắp, nhìn theo chiếc xe ngựa dần xa. Đứa nhỏ bên trong không cam lòng thò đầu ra, la toáng lên, "Sư phụ, con sẽ còn quay lại đó!"
"Nhãi ranh," Từ Ưng Bạch miệng cứng nhưng ánh mắt lại tràn ngập ý cười dịu dàng.
Kiếp trước, trước khi đi Nam Độ, hắn cũng tiễn Tạ Tĩnh Vi như vậy. Đứa nhỏ lúc ấy cũng cứ vùng vằng không chịu đi, nhưng hắn đã quyết tâm, bất luận Tạ Tĩnh Vi có khóc lóc lăn lộn thế nào cũng nhất định phải đưa nó đi.
Khi ấy đứa nhỏ cũng nói với hắn rằng, sư phụ, con sẽ còn quay lại.
Chẳng ai nghĩ rằng lời từ biệt lúc ấy lại là vĩnh biệt.
Nhưng Từ Ưng Bạch lại cảm thấy may mắn. May là đã đưa đứa nhỏ đi, nếu không chắc chắn nó sẽ chết cùng hắn.
Những người Từ Ưng Bạch quan tâm không nhiều lắm, trong đó có Tạ Tĩnh Vi. Tiểu đệ tử đi theo hắn mấy năm, đã được coi như người thân từ lâu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-thay-my-nhan-nhu-danh-tuong/2803871/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.