Hoàng đế nổi trận lôi đình, ném tấu chương đầy đất vẫn chưa nguôi giận, quay về cung lại kể khổ với ta: "Cái đám lão già chưa chịu c.h.ế.t đó thì biết cái gì? Chiếu Hoa không bồi Trẫm, chẳng lẽ bảo bọn chúng bồi Trẫm sao?"
"Không được độc sủng? Tốt! Tốt lắm! Trẫm sẽ nạp nữ nhi của bọn chúng vào hậu cung hết, để chúng xem thế nào mới gọi là độc sủng!"
"Bọn chúng... bọn chúng còn dám mắng nàng! Chúng lấy tư cách gì mà mắng nàng? Chiếu Hoa của Trẫm đã chịu bao nhiêu khổ cực, vậy mà bọn chúng..." Hoàng đế nói đến đoạn cao trào, vừa ôm n.g.ự.c tự vuốt khí vừa chậm rãi ngồi xuống.
Ta vội vàng đón lấy: "Có phải bị nghẹn khí rồi không?"
"Do tức giận thôi, không sao." Hoàng đế phẩy tay, ho lên vài tiếng.
...
Kể từ ngày đó, Hoàng đế thỉnh thoảng lại lâm bệnh. Nay thì nhức đầu sổ mũi, mai lại ho hắng, gặp ác mộng giật mình. Có những lúc bệnh nặng không phê nổi tấu chương, hắn bèn gọi ta đứng bên cạnh đọc cho hắn nghe.
Hắn chỉ cho ta biết Ngọc tỷ để ở đâu, nói rằng giang sơn Đại Hạ này cũng có một phần của ta; hắn cho ta biết mật đạo trong cung nằm chỗ nào, hẹn ước khi khỏi bệnh sẽ đưa ta xuất cung dạo chơi; những lúc mộng mị sâu nặng, hắn thậm chí còn rơm rớm nước mắt, nói giá như lúc hai ta quen biết nhau, vốn dĩ không hề tồn tại một người tên là Hoắc Quân Hoa thì tốt biết mấy.
...
Bốn mùa luân chuyển, tấu chương ta phê thay Hoàng đế đã đủ nhiều,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-thay-hoang-ty-bao-thu/5075998/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.