Edit: Phong Lữ
Tô Tuấn Văn bị Chu Anh kéo ra sau tấm bình phong đứng, bắt đầu nín thở lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Lạc Quân Ý đi tới, nhìn thấy nước mắt trên mặt Tô Tuấn Khắc, liền hỏi: “Sao thế tử lại âu sầu?”
Tô Tuấn Khắc: “Lâu rồi không gặp lão sư, nỗi khổ tương tư khiến lệ tuôn dòng.”
Lạc Quân Ý: “…”
Tô Tuấn Khắc miễn cưỡng hỏi: “Sao lão sư lại đến đây?”
Lạc Quân Ý nói: “Ngươi sai người truyền tin Phủ Thái Tử, bị ta chặn rồi.”
Tô Tuấn Khắc giả ngu: “Ủa sao ta lại không biết mình có truyền tin? Lão sư nhặt được một phong thư hả? Cho ta xem một chút.”
Lạc Quân Ý nói: “Ta mang thư đến, ở Phủ Thái Tử có nội gián của Lệ Phi, lần sau không thể lỗ mãng như vậy, sẽ rước họa vào thân.”
Tô Tuấn Khắc gọi Lạc Quân Ý đang chuẩn bị rời đi lại: “Nếu lão sư đã giúp ta, tại sao không nương nhờ vào Thái tử?”
Lạc Quân Ý lại rất bình thản: “Bệ hạ không muốn nhìn thấy ta tham gia vào đảng phái của bọn họ.”
Tô Tuấn Khắc nói chuyện cũng không hề e dè: “Là bệ hạ muốn người nâng đỡ Cửu hoàng tử.”
“Bệ hạ chỉ bảo ta tận tâm dạy Cửu hoàng tử.”
Tô Tuấn Khắc chế giễu nói: “Vâng, ngài công tâm không thiên vị. Môn sinh của ngài bây giờ phần lớn lại thuộc phe Cửu hoàng tử.”
“Thái tử không có ta cũng có thể làm tốt.” Lạc Quân Ý bình tĩnh mà nói.
Tô Tuấn Khắc hỏi: “Lạc tiên sinh là đại sư nho học, cũng có rất nhiều môn sinh. Nếu bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-thay-be-ha-that-quyen-ru/1418188/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.