“Không phải lôi kiếp?” Ninh Hữu Lí khó tin, “Vậy đây là cái gì?”
“Là trời phạt.”
Tô Dư Xuyên đáp xong, lại có một đạo lôi long rơi xuống phía trên kết giới.
Tiếng dòng điện làm người ta run rẩy lan tràn khắp nơi, đỉnh kết giới thậm chí có thể thấy được vết nứt vỡ, ma khí xung quanh hỗn loạn trong thoáng chốc, rồi lại một lần nữa ngưng tụ lại với nhau.
Tô Dư Xuyên biết, hắn cần phải chống đỡ tiếp.
Thiếu nữ bị Thiên Đạo coi như cái gai trong mắt… một khi thoát khỏi sự che chở, chỉ có một con đường c.h.ế.t.
… Hắn không nghĩ, cũng không muốn.
Tô Dư Xuyên ngẩng đầu lên, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào trung tâm kết giới, hắn nghiến chặt răng, vảy lân quanh mắt đại biểu cho việc gần như dùng hết toàn lực lúc ẩn lúc hiện, ngay cả con ngươi đen thẳm kia cũng hiện lên một tia kim quang nhàn nhạt.
Ninh Hữu Lí gắt gao nhìn chằm chằm vết nứt đang dần mở rộng, tim như treo trên vách đá cao.
Tí tách.
Bỗng nhiên, một giọt chất lỏng ấm áp rơi vào khóe mắt Ninh Hữu Lí, rồi trượt xuống.
Là mưa sao? Ninh Hữu Lí theo bản năng sờ một cái, đầu ngón tay liền nhuốm một mảng đỏ tươi.
Nàng kinh ngạc quay đầu, thấy m.á.u tươi tràn ra từ khóe môi Tô Dư Xuyên, vệt m.á.u theo sườn mặt chảy xuống cằm, làm ướt một mảng lớn vải áo trước ngực.
Hắn vốn đã mặc hồng y, lần này, càng thêm đỏ.
“Tiểu Hồng, Tiểu Hồng… Tô Dư Xuyên…!”
Ninh Hữu Lí nắm lấy tay Tô Dư Xuyên, giọng nói khẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-thau-ao-ca-sau-lai-cau-duoc-ca-to-tong-loai-ca/4681636/chuong-248.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.