“Ăn cơm trước đã…” Ninh Hữu Lí theo thói quen lấy thức ăn cho cá ra, bỗng nhiên, cảnh tượng nàng và đối phương ăn cơm ở khách điếm hiện lên trước mắt.
Đã ăn những thứ đó rồi… Ma Tôn còn ăn cái này nữa không? “Tiểu Hồng, ngươi còn ăn không?” Nàng dè dặt hỏi.
Tô Dư Xuyên im lặng trong nước một lát: “Ăn.”
Linh Vân Trì hơn nửa tháng không có người xử lý, nước ao vẫn sạch sẽ, chỉ là khu vực trung tâm đóng một lớp băng mỏng, cộng thêm lá rụng mùa thu thổi đầy xung quanh, trông có chút hỗn loạn.
Sau khi thưởng thức xong cảnh cá cưng ăn cơm, Ninh Hữu Lí dặn dò hắn cứ ở yên trong đó như thường lệ, còn mình thì đi tuần tra các hồ Linh Vân Trì một lượt trước.
Nhưng Ma Tôn lại không ngoan ngoãn nghe lời.
Sau khi nàng đi rồi, Tô Dư Xuyên liền hóa thành hình người rời khỏi Linh Vân Trì, đi đến nơi Tả hộ pháp đang ở.
“Ai nha! Chuyện này thật là…!” Ảnh Truy nghe Tô Dư Xuyên kể lại những chuyện xảy ra mấy ngày nay, vỗ đùi, nói không hết lời.
Hắn không dám nói ra, sợ hãi!
Ảnh Truy vô cùng hối hận vì sao mình lại hứng thú hỏi một câu sau khi nhìn thấy Ma Tôn, lại càng kinh ngạc vì đối phương thật sự đã kể lại.
Sao… sao lại có nhiều cơ hội như vậy, mà Ma Tôn một cái cũng không nắm bắt được?
Đều đã chung chăn chung gối rồi, Ma Tôn lại không mặt dày bò lại giường, ngược lại trực tiếp chạy ra ghế ngồi đến bình minh.
Thật là quá… Quá…
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-thau-ao-ca-sau-lai-cau-duoc-ca-to-tong-loai-ca/4681628/chuong-240.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.