Có điều, rốt cuộc Tiểu Hồng là Ma Tôn mà.
Ninh Hữu Lí vỗ vỗ lồng n.g.ự.c đang đập bất quy tắc, tự an ủi mình. Sau khi bình tĩnh lại một lúc, nàng mang hai chén cháo và một đĩa rau dưa thanh đạm trở về.
Thời gian sau đó trôi qua khá bình lặng, đêm rất nhanh đã khuya, đến lúc phải đi ngủ.
Nhìn chiếc giường nhỏ nhiều nhất chỉ có thể nằm được một người rưỡi, mà trong phòng lại không có ghế dài, hai người cùng nhau im lặng đứng trước giường.
“Ta ra ngoài.” Rất lâu sau, Tô Dư Xuyên đứng dậy.
“Không cần.” Ninh Hữu Lí ngăn hắn lại, nhân tiện cài then cửa.
Tô Dư Xuyên nghe vậy dừng lại một chút, ánh mắt sâu thẳm không nói nên lời.
Nhưng hắn chỉ nhìn Ninh Hữu Lí một lát, sau đó liền nhìn về phía chiếc giường có rèm che, ngữ khí nhàn nhạt: “Giường này quá nhỏ.”
“Không sao.” Ninh Hữu Lí lục lọi trong túi gấm, mất nửa ngày công sức rốt cuộc cũng lôi ra một cái bể cá, ‘ầm’ một tiếng đặt lên bàn.
“Ta mang giường cho ngươi đây.”
Lời này vừa thốt ra, Tô Dư Xuyên chìm vào im lặng.
Cách giải quyết này, hình như không giống lắm với những gì hắn tưởng tượng…
Ánh mắt hắn dừng lại trên chiếc bình gốm đặt trên bàn.
Đó là một chiếc bình gốm, hình dáng hơi tròn, chất liệu tinh tế. Bên trong chứa hơn nửa nước, còn có đám rong thủy sinh xanh tươi mơn mởn, quả thực có thể gọi là tinh xảo.
Cũng không biết… nàng làm cách nào giữ nước lại được trong bình.
Nhìn gương mặt trầm mặc của Tô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-thau-ao-ca-sau-lai-cau-duoc-ca-to-tong-loai-ca/4669536/chuong-229.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.