Đối mặt với cơn thịnh nộ của Ma Tôn, nàng đành dùng hạ sách này để “bảo hộ” hắn một chút.
Nhan Sắc trợn mắt, mặt lộ vẻ hoảng sợ, không dám lỗ mãng nữa.
Ninh Hữu Lí nhét vào miệng Nhan Sắc một viên t.h.u.ố.c Song Khô Thảo vo lại lúc rảnh rỗi, rồi treo tảng băng lên cành cây ở phía Đông Nam. Chờ vài canh giờ nữa, đến lúc chính ngọ băng tan, người là có thể xuống được.
Chẳng qua, có thể sẽ để lại chút di chứng……
Ninh Hữu Lí vê vê đầu ngón tay lạnh ngắt, rốt cuộc thì băng của nàng cũng không phải để trưng.
Chờ giấu xong tảng băng, nàng đối mặt với Tô Dư Xuyên, bắt đầu phê bình: “Sao ngươi lại tùy tiện chạy ra như vậy?”
Tô Dư Xuyên mím môi, ánh mắt nghiêm túc, “Ngươi có nguy hiểm.”
Sau khi huyết khế được thiết lập, phàm là ác ý nhắm vào thiếu nữ, hắn đều có thể dễ dàng cảm nhận được. Tuy rằng không thể lập tức xác nhận thiếu nữ đang ở đâu, nhưng hắn có thể tìm theo hơi thở.
“……” Ninh Hữu Lí nhẹ nhàng cười một tiếng, như thể bất đắc dĩ, “Cảm ơn ngươi, chuyện này ta có thể tự mình giải quyết.”
Có lẽ vậy.
Tô Dư Xuyên quan sát thiếu nữ trước mặt, da trắng tóc đen, mặt như hoa đào, mỗi khi nhìn sang, đôi mắt sáng như sao trời kia càng làm người ta động lòng. Nàng dường như không biết bộ dáng hấp dẫn người của mình, đối với ai cũng thân thiện ôn nhu như vậy, nên cũng đã hấp dẫn hắn.
Lời nói liên quan đến đạo lữ vừa rồi của nàng, rốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-thau-ao-ca-sau-lai-cau-duoc-ca-to-tong-loai-ca/4669520/chuong-213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.