“Ba ~” Tiểu Hắc phát ra tiếng kêu đáng thương, đôi mắt đen láy càng khiến người ta trìu mến.
“Sao thế? Chẳng lẽ Linh Vân Trì xảy ra chuyện gì à?”
“Ba!”
Lần này nàng rốt cuộc đứng ngồi không yên, vì thế, nhân lúc chạng vạng khi các phong bận rộn nhất, Ninh Hữu Lí lặng lẽ rời khỏi nội môn, trở về Linh Vân Trì.
Nói thật, mấy ngày nay nàng vẫn luôn rối rắm không thôi, rất khó lựa chọn rốt cuộc có nên về xem hay không, nhưng hôm nay vì Tiểu Hắc, nàng cuối cùng vẫn quyết định trở về xem tình hình các hồ.
Suốt đoạn đường này Ninh Hữu Lí đều vô cùng cẩn thận, chú ý không để lộ thân ảnh, chỉ sợ trong tầm mắt xuất hiện bóng hình đỏ rực kia.
Đến hồ thứ mười hai mọi chuyện vẫn thuận lợi, nhưng khi nàng đi vào hồ thứ 13, một bóng đen bao phủ lấy nàng, ngay sau đó trước mắt tối sầm, nàng bị người kéo vào thạch động mà chưa bao giờ có người đặt chân tới kia.
“…… Ai?” Nàng cảnh giác hỏi.
Ánh sáng thay đổi quá đột ngột, Ninh Hữu Lí phải mất một lúc lâu mới thấy rõ cảnh tượng bên trong.
Khi nàng thấy Tô Dư Xuyên đang đứng trước mặt mình, cả người liền cứng đờ đến không nói nên lời.
“Có thể cho ta biết…… mấy ngày nay, ngươi đã đi đâu không?”
Đầu óc Ninh Hữu Lí trống rỗng, nhưng nàng vẫn ép buộc mình bình tĩnh lại, nói một câu còn tính là lưu loát: “Mấy ngày nay, ta ở nội môn…… có việc bận.”
“Phải không……”
Tô Dư Xuyên cúi người xuống, hơi thở ấm áp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-thau-ao-ca-sau-lai-cau-duoc-ca-to-tong-loai-ca/4669504/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.