Nhưng đây còn xa mới kết thúc.
Càng nhiều cá từ bên trong nhảy ra, con nào con nấy vóc người đều đúng kích cỡ nàng vừa nói, mình mẩy bóng loáng, vảy cá phản quang.
Chỉ là, quy mô của cơn mưa cá này quá mức khổng lồ.
Ninh Hữu Lý kinh ngạc nhìn cá rơi đầy trời, trong lòng không nghĩ những con cá này có thể ngon bao nhiêu, chỉ biết nếu như bị bất cứ con nào nện trúng đầu, nàng có thể nửa ngày cũng không bò dậy nổi!
Trốn đi đâu… đâu có chỗ nào để trốn…
Cách mấy chục mét mới là Vân Cư, Ninh Hữu Lý nhanh trí, trực tiếp nép sát sau lưng Tô Dư Xuyên, từ bả vai hắn lộ ra một đôi mắt.
Tâm bão quả nhiên là nơi an toàn nhất a… Cho dù cá rơi thế nào, xung quanh Tiểu Hồng vĩnh viễn sẽ không bị ảnh hưởng.
Chờ sau khi cá từ ba cân đến mười cân đều ra hết, mặt nước liền khôi phục bình tĩnh.
“Nhiều quá…” Ninh Hữu Lý chọn chỗ có thể đặt chân mà đi, dạo qua một vòng rồi dừng bước, lẩm bẩm tự nói: “Phải tìm người tới thu dọn mới được, mấy yêu tu kia…”
“Không cần làm chuyện thừa.” Tô Dư Xuyên nhàn nhạt nói, ngay sau đó một bàn tay thò vào cổ tay áo, lấy ra một vật gì đó trong suốt lấp lánh, thì thầm: “Tới.”
Những con cá tươi rói liền bay vào vật trong tay hắn.
Ninh Hữu Lý im lặng hồi lâu, “Tiểu Hồng, ngươi…”
Lời nói đến một nửa, nàng lại nuốt trở vào.
Tùy ý sử dụng vật thể chưa được phú linh, nếu không phải là đồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-thau-ao-ca-sau-lai-cau-duoc-ca-to-tong-loai-ca/4669496/chuong-189.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.