Hắn thật vất vả tìm được cơ hội diệt trừ kẻ kia, lại bị nàng ngăn cản, hiện tại ngược lại lo lắng cho hắn? Nực cười!
Tô Dư Xuyên tức giận đến bật cười, vết thương do Thiên Đạo tạo thành lại lần nữa nhói đau.
Hắn tất nhiên biết được, vết thương này trong thời gian ngắn khó có thể lành lại, dù đối phương có cho bao nhiêu linh đan diệu d.ư.ợ.c cũng sẽ không thấy hiệu quả.
… Nên cho nàng chút giáo huấn!
Nghĩ đến sự coi trọng của Ninh Hữu Lí đối với mình trong khoảng thời gian này, Tô Dư Xuyên miệng khép lại, vây cá thu vào, bụng lật lên.
À.
Bàn tay Ninh Hữu Lí khẽ run lên.
Nàng trơ mắt nhìn con cá lớn bấy lâu nay được nàng đặt ở đầu tim nay đã lật cái bụng trắng.
Sao lại thế này!?
Ninh Hữu Lí rụt rè đưa tay ra, đầu ngón tay chạm vào lớp vảy lạnh lẽo trơn tuột, lại khe khẽ đẩy một cái, cá lớn liền lờ đờ uốn éo thân mình, nghiêng người trượt sâu thêm mấy phần.
Tựa như… chẳng còn sống được bao lâu nữa.
Ninh Hữu Lí thẫn thờ ngồi xổm trên bờ hồi lâu, cố gắng chấp nhận cái hiện thực này.
Tâm huyết trong suốt thời gian qua dường như đã uổng phí, nhưng cũng chẳng sao, dù gì nàng cũng đã được chiêm ngưỡng dáng vẻ của tuyệt thế Linh Ngư, chờ nó c.h.ế.t rồi cũng có thể thu thập lân, cốt, nhục, thịt quý giá, như vậy là đủ mãn nguyện rồi…
Mới là lạ.
Bất an cùng phiền muộn tức thì dâng ngập cõi lòng Ninh Hữu Lí, nàng biết rõ cá lớn lúc này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-thau-ao-ca-sau-lai-cau-duoc-ca-to-tong-loai-ca/4669377/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.