Bùi Giác nhất thời không phản ứng kịp, mặt lộ vẻ mờ mịt; còn ánh mắt Ninh Hữu Lí khẽ động, lập tức nhớ tới cảnh tượng mình không cẩn thận dùng linh khí bị Tạ Linh Vân nhìn thấy. 
 Nàng cân nhắc trả lời: "Ngày đó… ta nhớ là trùng hợp, sau đó làm thế nào cũng không tìm lại được cảm giác lúc đó." 
 "Ngày đó, ta nhớ là một bệ băng đủ cho hai người đứng." 
 Ánh mắt vốn đã sâu thẳm của Tạ Linh Vân như bị che lấp một tầng sương mù, càng thêm không nhìn thấu cảm xúc. 
 Ninh Hữu Lí thầm than trí nhớ của Tạ phong chủ sao mà tốt thế, có vẻ như lừa dối cho qua cũng rất khó. 
 Nhưng nàng đương nhiên sẽ không biểu hiện ra ngoài, chỉ làm ra vẻ suy tư sâu xa. "Là vậy sao… Đệ tử cũng không nhớ rõ lắm." Nàng tiếc nuối lắc đầu. "Đến nay, đệ tử cũng chỉ có thể miễn cưỡng dùng ra một chút linh khí mà thôi, còn phải tu luyện nhiều." 
 Tạ Linh Vân nhìn nàng hồi lâu, nói: "Đưa tay đây." 
 Ngoài việc dùng cột đá để đo linh căn, còn có thể thông qua việc dò linh mạch, sờ linh cốt để kiểm tra thực lực của một tu sĩ. 
Tạ Linh Vân đã muốn tự mình kiểm tra Ninh Hữu Lí từ lâu — đệ tử Linh Vân Phong đông đảo, nếu nói việc Ninh Hữu Lí đổi ý quay về tông môn chỉ để lại cho ông một chút ấn tượng, thì sau đó phát hiện linh khí của Linh Vân Phong bị hấp thụ lượng lớn, cùng với việc ngưng băng trên hồ, đã khiến ông dấy lên lòng nghi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-thau-ao-ca-sau-lai-cau-duoc-ca-to-tong-loai-ca/4669337/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.