“Được gặp ngài là vinh hạnh của vãn bối, xin lỗi đã quấy rầy giấc mộng đẹp của ngài. Vãn bối bây giờ sẽ đặt nhẫn lại chỗ cũ, ngài đại nhân có đại lượng, xin hãy tha thứ cho vãn bối.” Đối mặt với nhân vật không liên quan nhiều đến cốt truyện, Ninh Hữu Lí không giả vờ ngoan ngoãn như ở bên ngoài, đuôi mắt, khóe mày chỉ mang theo một nụ cười nhạt, trông vô cùng khó lừa gạt.
Hư Di lão giả im lặng.
Hư Di lão giả đã hiểu ra.
Ý của nha đầu này không phải là bảo ông ta mau cút về sao? Thế này không được!
Hư Di lão giả đột nhiên ngẩng mắt. “Ta là Hư Di lão giả, tiểu cô nương có từng nghe qua danh húy của ta chưa?”
Hư Di lão giả vô cùng tự tin, cuốn 《 Trúc Cơ luận 》 chính là do ông ta biên soạn, huống hồ ông ta vốn dĩ đã có uy danh lưu truyền, phàm là người của tiên môn, không thể nào chưa từng nghe qua tên ông.
“À…” Ninh Hữu Lí trầm ngâm.
Ánh mắt Hư Di lão giả càng lúc càng sáng.
Trên thực tế, Ninh Hữu Lí chỉ nhớ nữ chính nhặt được chiếc nhẫn trong sơn động, chứ không nhớ thần hồn bên trong tên họ là gì, cho nên nàng chỉ có thể làm đối phương thất vọng.
“Xin lỗi, vãn bối nhập môn chưa lâu, chưa từng nghe qua tôn danh của ngài.”
Giờ phút này, Hư Di lão giả cuối cùng cũng ý thức được sự tình không đơn giản.
Sau khi phi thăng đại đạo, ông ta đã để lại một sợi thần hồn trong chiếc nhẫn tùy thân, phiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-thau-ao-ca-sau-lai-cau-duoc-ca-to-tong-loai-ca/4669330/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.