Đương nhiên cứu anh là vì giá trị EXP nhà anh rồi, không thì ai mà thèm quan tâm tới anh, kéo anh đi một đường mà tay tôi đông cứng hết rồi đây này! Trong lòng Diệp Hi nghĩ vậy, nhưng ngoài miệng lại nói: "Là vì em là bị Nam Cung thiếu gia bức hôn, là anh giúp em trốn thoát, đương nhiên em phải cứu anh rồi."
Siêu cấp dối trá!
"Hừ." - Độc Cô liếc mắt nhìn hòm cứu thương trên tay Diệp Hi, chậm rãi thả Diệp Hi ra, tự mình dán lên tường trượt xuống dưới đất, thở hổn hển ra lệnh: "Đưa ta."
Diệp Hi chân chó mở hòm cứu thương đặt bên người Độc Cô.
Độc Cô vén áo mình lên, lộ ra phần bụng bị trúng đạn, lấy các loại dụng cụ y tế từ trong hòm cứu thương ra, tự mình gắp viên đạn, xử lý miệng vết thương y như trong phim điện ảnh, cảnh diễn vô cùng máu me, trên đất đầy băng trắng nhiễm đỏ. Nhưng Độc Cô lại như không hề cảm thấy đau đớn, ngoại trừ gương mặt trắng bệch vì mất máu, vẻ mặt gã vẫn bình tĩnh trấn định dị thường, đến cả đuôi lông mày cũng chưa run lên.
Hóa ra trên đời này còn có kẻ không bị chính mình đông chết, Diệp Hi oán thầm, vẻ mặt ngoan ngoãn ngồi quỳ gối bên người Độc Cô, cảm thấy mình chắc là đã thông qua độ thiện cảm "thân thiết quan tâm" với vị sát thủ này rồi, bèn vận hết sức niết cổ họng ưỡn ẹo hỏi: "Anh có đau không?"
Bởi vì mọi người đều biết, loại sát thủ trong tiểu thuyết đều là người khuyết thiếu tình cảm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-that-the-gioi-phai-mary-sue/3095/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.