Thẩm Tu Lâm đang khoanh chân ngồi trên giường, một tay nắm thành quyền, dùng ngón tay trỏ và lưng ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve môi mình, ánh mắt phập phù nhìn chăm chú vào vách tường trống rỗng trước mắt, khóe mắt và đuôi lông mày cùng khóe môi đều ẩn ý cười nhẹ. Diệp Hi kỳ quái chọt chọt Thẩm Tu Lâm: "Thẩm tổng? Làm gì vậy?" Thẩm Tu Lâm bị Diệp Hi chọt chọt, thân thể khẽ run lên như vừa tỉnh giấc chiêm bao, vẻ mặt thoáng chốc lạnh mấy phần, uy nghiêm nói: "Tìm cảm giác." Diệp Hi cào cào mái tóc rối bù vì bị đè xuống giường, vài cánh hoa tường vi rơi lả tả xuống. Nhưng vì Diệp Hi đã quá quen thuộc với mấy thứ này nọ rơi từ trên đầu mình rồi, nên cậu không hề lưu ý trên đầu mình rơi xuống là loài hoa gì, chỉ trưng ra bản mặt hồng hồng nhìn Thẩm Tu Lâm, nhỏ giọng hỏi: "Cậu tìm được chưa?" Tầm mắt Thẩm Tu Lâm dời từ mấy cánh hoa tường vi đến gương mặt Diệp Hi, cuối cùng là dừng trên hai cánh hôi vừa bị mình hôn qua, ánh mắt khẽ động, nói: "...Tìm được." Nói xong, theo tiếng xích sắt leng keng vang lên, Diệp Hi lại bị đẩy ngã trên giường. Lúc này thế công Thẩm Tu Lâm hung mãnh hơn rất nhiều so với lần trước, cả người hắn không khách khí đặt trên người Diệp Hi, bắp thịt cứng rắn cường tráng bất chấp chặn lấy cơ thể Diệp Hi, một tay niết hai bên gò má Diệp Hi, bức cậu hé mở miệng, lập tức hôn xuống nụ hôn bao hàm dục vọng. Cảm giác đầu lưỡi chạm nhau khiến cả người Diệp Hi tê giật như chạm phải điện. Tê rần trong chốc lát, Diệp Hi lập tức nỗ lực nghiêng đầu né tránh nụ hôn của Thẩm Tu Lâm, bờ môi Thẩm Tu Lâm theo sát mà tới, bốn cánh môi dán vào nhau, đầu lưỡi quấn quýt, phảng phất như một loại dính sát không thể chia lìa. "Đừng..." - Trái tim Diệp Hi đập rộn ràng, huyết dịch như muốn phá huyết quản sôi trào lên, khắp cơ thể cậu ngoại trừ cánh tay trùng hợp trốn thoát khỏi áp chế của Thẩm Tu Lâm, thì tất cả không thể nhúc nhích nổi, toàn bộ cơ thể bị thân thể mạnh mẽ của đối phương trói buộc gắt gao. Xuất phát từ bản năng muốn tự do, Diệp Hi mãnh liệt tránh thoát muốn đứng dậy, bàn tay còn lại đặt trên ngực Thẩm Tu Lâm, dùng hết lực của mình đẩy hắn đi. Nhưng đã là một người có thể bế bổng cậu từ phòng wc đến phòng ngủ, thể lực của Thẩm Tu Lâm ở thế giới này vốn không cùng bậc với Diệp Hi, Diệp Hi dùng toàn lực chống đối lại chẳng khác nào đang gãi ngứa. Thẩm Tu Lâm đẩy tay cậu ra, ôm chặt người dưới thân vào lòng, để cơ thể cả hai dán sát không khe hở, lập tức, hắn càng hôn sâu thêm. "Khoan, từ từ..." - Từ giữa cổ họng, Diệp Hi phát ra tiếng vụn vặt, từ bên tai đến xương quai xanh đều hồng thấu như sắp nghẹn thở: "A..." "Ngoan lắm." - Nhận ra giãy dụa của người dưới thân đã yếu đi, Thẩm Tu Lâm bỏ ra một tay, nhẹ nhàng chậm rãi lướt trên cổ Diệp Hi, ngay khi Diệp Hi khó nhịn ngầng đầu lên, hắn liếm hôn một đường từ xương quai xanh đến cằm, thấp giọng nói: "Bảo bối, mồ hôi của em thật ngọt." Diệp Hi gấp gáp thở hổn hển, lồng ngực đơn bạc phập phồng lên xuống cấp tốc, ở trong bầu không khí hết sức ám muội này, đinh một tiếng hệ thống thông báo bỗng vang lên bên tai Diệp Hi, giọng nam máy móc như phiên dịch /p> Thu được thông báo hoàn thành nhiệm vụ đội bạn, ánh mắt Thẩm Tu Lâm sáng lên, chống người dậy, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm Diệp Hi: "Em hoàn thành nhiệm vụ số 10?" Diệp Hi mặt đỏ tới mang tai nghiêng người nằm lỳ ở trên giường, kẹp chân, lại lấy gối đầu đặt lên mặt mình, dùng trầm mặc đáp lại: "..." Thẩm Tu Lâm không buông truy hỏi: "Em phản ứng?" Diệp Hi giống như giận hờn, ừm một tiếng thật dài: "Ừm -- " Đồng dạng có phản ứng, ngữ khí Thẩm Tu Lâm hơi gấp gáp: "Em là gay?" Diệp Hi xấu hổ đến mức không nhìn hắn, chỉ vùi mình vào trong gối, hét lên từng chữ: "Tôi! Không! Phải!" "Diệp Hi, đứng dậy." - Thẩm Tu Lâm nhẹ giọng gọi. Diệp Hi thở phì phò: "Không dậy, đều là anh liếm cổ tôi!" Bởi vì quá tức giận nên quên cả dùng kính ngữ với lãnh đạo! Thẩm Tu Lâm im lặng nở nụ cười. Diệp Hi tức giận đến cả tóc gáy cũng xoắn tít vào, chính là giận bản thân bị đàn ông hôn cứng, nhưng lại bất lực đối với phản ứng của bản thân, không thể làm gì hơn là xả lên Thẩm Tu Lâm: "Vốn không phản ứng, ai bảo anh liếm, trong nhiệm vụ không có nói là liếm cổ!" Thẩm Tu Lâm trầm mặc một hồi, sâu xa nói: "Em không phản ứng, như vậy tính sao?" Diệp Hi không thể phản bác, không thể làm gì khác hơn là đại nghịch bất đạo, cả giận hừ một tiếng. Hồn nhiên quên mình đang nói chuyện cùng ai! Thẩm Tu Lâm tưới dầu lên lửa: "Trước đó ai còn nói mình sẽ không phản ứng với đàn ông?" Đã từng tuyên bố mình xem công thụ hôn môi trong tiểu thuyết thôi cũng nổi da gà, bây giờ mặt bị chính mình tát đau một cái. "Nhưng... nhưng hôn kiểu đó thì ai mới không phản ứng chứ!" - Chịu khổ tự đánh mặt, Diệp Hi nằm lỳ ở trên giường tức giận đá chân hai cái, đạp xiềng xích kêu reng reng: "Không phản ứng chính là liệt dương!" Thẩm Tu Lâm vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ nhìn Diệp Hi bưng đầu, ngữ khí của hắn dịu dàng dỗ dàng như đang lấy lòng người yêu đang giận: "Diệp Hi." Diệp Hi ngồi bật dậy, vẻ mặt lẫm liệt chính khí nói: "Thẩm tổng, tôi là thẳng nam thật mà, tôi đã hơn hai mươi tuổi, đến cả chuyện mình thích đàn ông hay phụ nữ còn không đúng sao?" Biểu tình Thẩm Tu Lâm cứng ngắc chốc lát, gật đầu: "Ừ, đúng vậy." Diệp Hi căm giận nói: "Tôi lại không ngốc!" Lần này Thẩm Tu Lâm không lên tiếng. Diệp Hi không vui: "Sao Thẩm tổng không trả lời?" Chẳng lẽ là thấy tôi ngốc sao? Thẩm Tu Lâm thờ dài một hơi, xoa xoa tiểu xoắn mao Diệp Hi, giọng nói cưng chiều lại bất đắc dĩ: "Em không ngốc, em thẳng, được chưa?" "Được, tôi là thẳng đệ nhất vũ trụ." - Diệp Hi hài lòng gật gù, dừng một chút, mắt lộ ra cảnh giác xác nhận nói: "Thẩm tổng, cậu cũng là thẳng phải không?" Thời cơ có lẽ vẫn chưa tới, Thẩm Tu Lâm đành biểu hiện thành khẩn nói: "Ừ, tôi là thẳng đệ nhị vũ trụ." Liền Diệp Hi an tâm. Yên tâm sau, Diệp Hi mở bảng hệ thống nhìn qua. Vừa mới xác thực chỉ là hoàn thành nhiệm vụ chính của bản thân, còn Thẩm Tu Lâm chưa hoàn thành. "Thẩm tổng, nhiệm vụ của anh thiếu hụt chỗ nào sao?" - Diệp Hi mê man. Thẩm Tu Lâm lại đọc lại nhiệm vụ của mình thêm một lần, sau đó hạ kết luận: "Tôi thấy khả năng duy nhất chính là hôn chưa đủ điên cuồng và kịch liệt." Diệp Hi nhất thời lộ ra vẻ mặt không thiết sống: "..." Thẩm Tu Lâm trầm ổn phân tích: "Điều kiện khác đều thỏa mãn, chỉ có "điên cuồng" và "kịch liệt" thì không vạch đo lường, chỉ có thể dựa vào phán định của hệ thống." "Vậy Thẩm tổng anh điên cuồng chút nữa đi." - Diệp Hi làm vẻ sống chết không sờn, gương mặt đỏ như sắp đỏ máu: "Tôi chịu được!" Thẩm Tu Lâm phát sinh một tiếng cười nhẹ nín nhịn, nói: "Ừ." Sau đó, Diệp Hi lại bị Thẩm Tu Lâm áp đảo thêm lần nữa, ôm chặt hôn một trận. Sau ba phút, Diệp Hi thở hổn hển xụi lơ trên giường, mắt sáng như hai ngôi sao nhỏ được lau mạnh mẽ. Đôi môi giày vò đến đỏ bừng ướt át, trên cổ cũng nhiều thêm mấy dấu hôn đỏ tím, nhưng nhiệm vụ bên Thẩm Tu Lâm vẫn chưa hoàn thành. "Như thế còn chưa đủ kịch liệt sao? Hệ thống rác rưởi!!!" - Diệp Hi lấy gối ấn dưới thân, cảm thấy mình sắp điên rồi. Vất vả lắm mới mềm xuống, lại cmn dậy! Càng đau "bi" chính là, Thẩm tổng cũng dậy! Thẩm Tu Lâm hai tay chống bên tai Diệp Hi, chuyên chú vào ánh mắt Diệp Hi vọng đến hình ảnh của mình, thản nhiên nói: "Tự em nói, thẳng nam như vậy cũng là bình thường." Diệp Hi gật đầu liên tục: "Đúng đúng đúng, bình thường." Mới vừa nãy kết thục nụ hôn kiểu Pháp nồng nhiệt 3 phút, thẳng nam đệ nhất vũ trụ và thẳng nam đệ nhị vũ trụ cứ như vậy ở trên giường thâm tình nhìn nhau, nhìn nhau rồi cứng. Thế giới thẳng nam thật khó hiểu. "Trước đó chúng ta mỗi người phải bình tĩnh làm nhiệm vụ có được không?" - Cảm giác được não mình đang sôi trào, Diệp Hi lắc mạnh đầu, quăng đi vài phiến hoa tường vi. Ngữ khí Thẩm Tu Lâm ám muội ừm một tiếng, ánh mắt nhìn Diệp Hi cười như không cười. Diệp Hi duy trì biểu tình sống không còn gì luyến tiếc một lúc sau, đột nhiên lóe lên linh quang thông suốt, đẩy Thẩm Tu Lâm ngồi dậy, nói gấp: "Thẩm tổng, hình như tôi biết vấn đề ở đâu rồi!" Vẻ mặt Thẩm Tu Lâm ôn nhu: "Chỗ nào?" Diệp Hi liên thanh như bắnpháo: "Nhiệm vụ thế giới này là dựa theo thiết lập của tác giả, nhân thiết của chúng ta cùng một dạng với nhân thiết trong nguyên tác, đến cả cánh hoa rơi trên tóc cũng được miêu tả hoàn toàn chân thực." Thẩm Tu Lâm nhìn môi Diệp Hi chằm chằm, mất tập trung: "Ừm." Diệp Hi ra vẻ "chân tướng chỉ có một", mắt lấp lánh nói: "Cho nên, chúng ta ở trong thế giới này bị cưỡng ép thành gay!" Ôn nhu vô hình trên gương mặt Thẩm Tu Lâm chậm rãi thu lại: "Ha." Giải đáp thành công vấn đề "Bị đàn ông hôn đến phát mê", Diệp Hi hết sức kích động, khua tay múa chân giải thích: "Đây chính là lý do vì sao chúng ta đều có cảm giác, đều là giả thiết của hệ thống hết, vì thế Thẩm tổng cậu đừng để ý trong lòng." Thẩm Tu Lâm lễ phép nở nụ cười: "Ha ha." Diệp Hi cười đến dương quang xán lạn: "Sao, anh đã yên tâm chưa? Chờ đến khi chúng ta ra ngoài, sẽ biến trở lại thẳng, thẳng tắp!" Vẻ mặt Thẩm Tu Lâm cứng nhắc, xem ra dáng vẻ không hề có bất kỳ yên tâm nào. "Thẩm tổng, anh thấy suy đoán này có đúng không?" - Diệp Hi chớp chớp mắt to, giống như cún con cầu khích lệ. "Tiếp tục." - Sắc mặt Thẩm Tu Lâm âm trầm, rít ra hai chữ, lần thứ tư áp đảo Diệp Hi xuống giường!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]