Ngôi biệt thự này ở trong nguyên tác là nơi ở riêng của Hoàng Phủ X, ngoại trừ người hầu và bảo tiêu thì chỉ có mình hắn ở, nhưng diện tích cũng không thua kém gì biệt thự Mộ Dung gia, vì thế sau một ngày chạy trốn cộng thêm ăn ít - Diệp Hi đi tới phòng ăn suýt nữa thì lăn ra ngất.
Thẩm Tu Lâm ngồi xuống bàn ăn, chỉ chỉ vào vị trí bên cạnh, ra lệnh cho Diệp Hi: "Ngồi xuống."
Đám người hầu bưng đồ ăn nối đuôi vào, bắt đầu đưa đồ ăn, đủ loại hoa hoét đa dạng, đủ loại mỹ thực khắp các quốc gia, phô trương còn hơn cả Mộ Dung gia, chỉ trong tầm vài phút ngắn ngủi đã lấp kín một bàn dài hơn 200 m.
Quả đúng không khác gì triển lãm mỹ thực!
Thế nhưng, ở trước mặt Diệp Hi lại... trống rỗng!
Trong lòng Diệp Hi dâng trào lên dự cảm không hay!
"Mộ Dung thiếu gia, đây là đồ ăn dành riêng cho ngài." - Một vị thị giả nho nhã lễ độ dâng lên một đĩa salad hoa tươi và một ly thủy tinh chứa đầy nước đặt trước mặt Diệp Hi, giọng nói nhẹ nhàng thì thầm giải thích như sợ âm thanh quá lớn sẽ đập vỡ vị tiểu thiếu gia yếu đuối tựa như bọt biển trước mắt: "Nghe nói thể chất Mộ Dung tiểu thiếu gia đặc biệt, chỉ có thể ăn hoa tươi và tuyết thủy trên núi cao."
Vốn đang ảo tưởng sẽ ăn được thịt - Diệp Hi: "..."
Con bà nó, hóa ra toàn thế giới biết tui là tiểu tiên nữ chỉ ăn hoa uống sương sao!?
Đuôi lông mày Thẩm Tu Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-that-the-gioi-phai-mary-sue/3084/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.