Tuy cảm thấy rõ nơi nào đó không đúng lắm, nhưng cuối cùng lại chả tìm thấy chứng cứ, huống hồ dù có chứng cứ cũng không có lập trường để nói, vì thế Thẩm Tu Lâm đành phải dồn nén tất cả oán khí từ nãy tới giờ vào người, giống như cô vợ nhỏ nghẹn khuất mấp máy môi, buông Diệp Hi để cậu vào biệt thự.
Vì để tiện cho cả hai nói chuyện, Thẩm Tu Lâm đã phân phó cho người hầu và vệ sĩ rời đi trước đó, cả tòa nhà trống trải rộng quá thể đáng, còn có thể nghe thấy tiếng bước chân vang vọng của cả hai.
"Đúng rồi." - Diệp Hi nhẹ nhàng thở ra, đi theo sau mông Thẩm Tu Lâm, tiến lên một bước đề ra yêu cầu: "Có thể cho em một gian phòng ngủ riêng không, hệ thống cũng không yêu cầu chúng ta cần phải ngủ cùng nhau trong mấy ngày nay..."
Thẩm Tu Lâm lãnh khốc đánh gãy: "Không thể."
Diệp Hi buồn bực: "Vì sao không thể?"
Thẩm Tu Lâm cười lạnh: "Không có phòng trống."
Diệp Hi kêu to: "Anh lừa ai hả, căn biệt thự này có đến nghìn cái phòng đúng không?"
Thẩm Tu Lâm lời ít ý nhiều, nói: "Ngủ với anh."
Diệp Hi ngẩn người: "Vì sao, anh đừng nói với em là vì..."
Thẩm Tu Lâm bất chấp bản mặt già khọm của mình, trắng trợn nói: "Vì thỏa mãn dục vọng biến thái của anh."
Mặt Diệp Hi đỏ ửng như cua hấp, lẩm bẩm: "Móa, anh đúng thật là..."
Thẩm Tu Lâm thản nhiên đế tiếp câu tiếp theo: "Không biết xấu hổ."
Diệp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-that-the-gioi-phai-mary-sue/2390246/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.