Biện đạo chích chạy nhanh như gió, tuyệt đối vượt qua giới hạn của một con người bình thường, Diệp Hi bị gã ôm chạy cả một đường, cảnh vật xung quanh như hóa thành hai dòng sông sượt qua, không thể trông thấy rõ mọi thứ, tiếng hét ồn ào đều biến mất. Đạo chích ôm Diệp Hi nhảy mất cái rồi đứng yên vững vàng. Diệp Hi tập trung quan sát, nhìn thấy máy bay trực thăng mạ vàng của Nam Cung thiếu gia đang đỗ trước bãi đất trống, mà xung quanh đều là cây cối thô cao, rất có lợi cho việc lẩn trốn, nếu không phải là biết trước máy bay trực thăng sẽ bị trộm thì nơi đây cũng là một nơi rất khó phát hiện.
Cửa Cabin đang trong trạng thái mở, đạo chích không nhanh không chậm buông người Diệp Hi, phong độ nhẹ nhàng duỗi tay về phía máy bay trực thăng, nói: "Mời."
Mây đen trên trời dày đặc, đã có hạt mưa nhỏ rơi, còn có tiếng sấm xẹt điện không ngừng, trừ phi đạo chích không muốn sống, bằng không nhất định sẽ không trực tiếp lái máy bay rời đi. Vì thế Diệp Hi yên tâm mà ngồi xuống. Quả nhiên, đạo chích cũng khom người chui vào trong khoang thuyền, ngồi sát bên Diệp Hi, trên gương mặt tuấn mỹ của gã lộ ra vẻ thưởng thức, khóe mắt hơi nhếch tà tà cười, dường như cảm thấy Diệp Hi rất thú vị.
"Khoan hẵng chạy, giờ máy bay không thể cất cánh được." - Đạo chích vắt chéo chân, gối đầu sau tay, dương dương tự đắc nói: "Dù sao đám ngu ngốc kia cũng không tìm thấy chúng ta trong chốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-that-the-gioi-phai-mary-sue/2390230/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.