Chương trước
Chương sau
Biện đạo chích chạy nhanh như gió, tuyệt đối vượt qua giới hạn của một con người bình thường, Diệp Hi bị gã ôm chạy cả một đường, cảnh vật xung quanh như hóa thành hai dòng sông sượt qua, không thể trông thấy rõ mọi thứ, tiếng hét ồn ào đều biến mất. Đạo chích ôm Diệp Hi nhảy mất cái rồi đứng yên vững vàng. Diệp Hi tập trung quan sát, nhìn thấy máy bay trực thăng mạ vàng của Nam Cung thiếu gia đang đỗ trước bãi đất trống, mà xung quanh đều là cây cối thô cao, rất có lợi cho việc lẩn trốn, nếu không phải là biết trước máy bay trực thăng sẽ bị trộm thì nơi đây cũng là một nơi rất khó phát hiện.

Cửa Cabin đang trong trạng thái mở, đạo chích không nhanh không chậm buông người Diệp Hi, phong độ nhẹ nhàng duỗi tay về phía máy bay trực thăng, nói: "Mời."

Mây đen trên trời dày đặc, đã có hạt mưa nhỏ rơi, còn có tiếng sấm xẹt điện không ngừng, trừ phi đạo chích không muốn sống, bằng không nhất định sẽ không trực tiếp lái máy bay rời đi. Vì thế Diệp Hi yên tâm mà ngồi xuống. Quả nhiên, đạo chích cũng khom người chui vào trong khoang thuyền, ngồi sát bên Diệp Hi, trên gương mặt tuấn mỹ của gã lộ ra vẻ thưởng thức, khóe mắt hơi nhếch tà tà cười, dường như cảm thấy Diệp Hi rất thú vị.

"Khoan hẵng chạy, giờ máy bay không thể cất cánh được." - Đạo chích vắt chéo chân, gối đầu sau tay, dương dương tự đắc nói: "Dù sao đám ngu ngốc kia cũng không tìm thấy chúng ta trong chốc lát, cứ tìm được rồi tính sau, cũng không bắt được."

Diệp Hi ngoan ngoãn ngồi đó: "Ừ."

Đạo chích nghiêng mặt quét qua mặt Diệp Hi, nhếch môi cười, giọng điệu tùy tiện: "Nhìn không ra nha, Mộ Dung thiếu gia bên ngoài trong sáng thiện lương, ai ngờ lại là kẻ biết chơi."

Diệp Hi vô tội chớp chớp mắt: "Anh đang nói cái gì?"

"Chậc chậc, còn giả bộ." - Đạo chích nghiêng người, một tay đè lên ghế dựa đằng sau Diệp Hi, giam cầm cậu ở giữa khuỷu tay mình: "Vừa nãy ba người kia nắm chặt tay em không buông là muốn gì?"

Diệp Hi bình tĩnh nói: "Chia quà tết?"

Đạo tặc ngưỡng mặt cười to: "Ha ha ha, em đúng là tên lừa đảo!"

Diệp Hi điều động não bộ phân tích đạo chích trước mặt, trong lòng chợt hiện lên ý niệm kỳ bí.

"Nói sao đây~" - Đạo chích thân mật dùng cánh tay chạm Diệp Hi, ánh mắt sáng ngời hữu thần, dùng ngữ khí dụ hoặc truy vấn: "Có phải em rất đùa bỡn mấy kẻ ngốc kia đúng không? Chậc, ỷ lại mình trông đáng yêu, trước câu dẫn người ta rồi lại hung hăng đá?"

"..." - Diệp Hi khẩn trương mà liếm môi, trong chớp nhoáng, đại não chậm rãi nỗ lực vận chuyển.

Tam quan tên đạo chích này lệch nghiêng trời, hơn nữa còn có chỉ số thông minh, không hề có hứng thú với tiểu bạch thỏ ngây thơ, nhưng nếu trong nguyên tác gã phải lòng thụ Mary Sue, như vậy nhất định trên người thụ có thứ gì đó hấp dẫn tới gã.

Dựa theo logic bình thường, thụ không thể OCC, vậy thì cách giải thích hợp lý duy nhất chính là đạo chích cho rằng thụ là lục trà biểu đội lốt tiểu bạch thỏ, cũng chỉ có mấy đám nam phụ và nam chủ vừa nhìn thấy thụ đã rớt mất não mới không cảm thấy vậy...

Dù sao thì, đi theo con đường chinh phục bình thường khẳng định không thể bắt được tên đạo chích này, không bằng liều mạng đâm lao theo lao, nhỡ đâu lại thành chuyện tốt?

Con mắt Diệp Hi xoay tròn hai vòng, cắn răng dậm chân một cái, nhận!

"Ai nha, bị anh nhìn ra rồi~" - Diệp Hi nhéo cổ họng phát ra giọng nói ngứa đòn.

Trên mặt đạo chích lập tức hiện ra vẻ "quả nhiên là thế", âm dương quái khí nói: "Ai nha, thất kính thất kính, hóa ra là bánh trôi nhân mè đen."

Diệp Hi khiêm tốn xua xua tay: "Quá khen quá khen."

Vẻ mặt đạo chích đau đớn lắc đầu, không hề có thành ý mà phê bình: "Em, cái tên khốn này, đùa bỡn tình cảm của người khác là không đúng."

Diệp Hi nhấc lông mày: "Anh đừng nói thế, chúng ta đều là đồng nghiệp."

Đạo chích mở to hai mắt: "Hả?"

"Anh trộm đồ, em trộm tâm." - Diệp Hi nói, lộ ra nụ cười cong mi mắt, bởi vì diễn theo bản sắc nên cười đến hồn nhiên lại đáng yêu, nhưng rơi vào trong mắt đạo chích lại chính là kỹ thuật diễn cao siêu!

Đạo chích phư phư cười vui vẻ, trong thần sắc mang lên mấy phần nghiêm túc hiếm thấy, nói: "Ta hỏi em, vì sao em muốn làm vậy?"

Dáng vẻ tên đạo chích này không giống như thiếu tiền, nhưng lại lấy chuyện trộm cắp làm thú vui, Diệp Hi cau mày suy nghĩ một lúc, vì bảo trì tam quan lệch lạc giống đạo chích, nên Diệp Hi thử thăm dò mở miệng nói: "Vì thú vị."

"Ha ha ha!" - đạo chích vỗ đùi cười lớn, cười một hồi lâu, bỗng nhiên gã cúi người, vẫn duy trì khoảng cách chóp mũi gần sát chóp mũi Diệp Hi, dùng giọng điệu tràn ngập tình yêu và ngưỡng mộ, nói: "Em đúng là quỷ nhỏ tà ác, hư hỏng đến chốn."

Hình như bị hấp dẫn rồi! Diệp Hi lộ ra nụ cười ngây thơ hồn nhiên, nói: "Cũng được cũng được."

Đạo tặc giơ ngón tay cái lên: "Kỹ thuật diễn tiểu bạch hoa này quá tuyệt, tiền đồ vô lượng."

Bởi vì căn bản đâu phải là diễn, cho nên Diệp Hi bị khen mà đỏ mặt!

Đạo chích kinh ngạc: "Ôi trời, em còn giả đỏ mặt được!"

Diệp Hi: "......"

"Ta rất thích một bạch trôi nhân mè đen như em..." - Đạo chích sờ sờ cằm mình, dùng ánh mắt ngả ngớn bắn phá một vòng từ đỉnh đầu đến chân Diệp Hi, đột ngột nói: "Hay là chúng ta làm tình nhé?"

Lời này được gã hỏi bình thản giống như là đang hỏi "hay là chúng ta đi ăn nhé?", "hay là chúng ta đi xem phim nhé?", dường như đây chỉ là một câu kiến nghị bình thường.

Diệp Hi cả kinh suýt nữa rớt cằm xuống đất.

Một là bởi vì đề nghị kỳ ba của đạo tặc.

Hai là vì thông báo thành công chinh phục nam phụ lập tức vang bên tai mình!

Diệp Hi: "..."

Cái câu giống như quấy rối tình dục này lại chính là câu tỏ tình của đạo chích sao!?

Có lẽ bởi vì phương thức chinh phục nam phụ là cách duy nhất đi ngược lại 99 nam phụ khác, thế nên hệ thống ban thưởng giá trị EXP cao ngang ngửa nguyên soái, là năm vạn điểm!

"Sao?" - Đạo chích nhẹ giọng dụ hoặc: "Làm trên máy bay trực thăng riêng của vị hôn phu em, ngồi lên sô pha của hắn đã từng ngồi vô số lần, làm một phát với một tên tội phạm truy nã cấp S của hơn ngàn quốc gia, em không thấy kích thích sao? Nếu bị vị hôn phu của em bắt gian, tám chín phần hắn sẽ tức muốn chết, em không thích thế sao?"

Khóe miệng Diệp Hi giật giật, dù sao EXP cũng đã vào túi, cũng lười phối hợp với gã, liền thành thật nói: "Kỳ thật không thích lắm."

Anh không biết khi Thẩm tổng nhà tôi tức lên khủng bố thế nào đâu! Đứng nói chuyện hơi đau eo!

"Đừng chơi trò dục cự còn nghênh đó nữa..." - Đạo chích khơi cằm Diệp Hi, ái muội chớp chớp mắt: "Tới nhé."

Diệp Hi bình tĩnh cầm gối đầu ngăn giữa ngực mình và đạo chích, vẻ mặt tam trinh cửu liệt mà cự tuyệt nói: "Không!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.