Trì Chiếu ngốc lăng nhìn Lý Nhất Hàn, hắn sửng sốt, không phải bởi vì vấn đề Lý Nhất Hàn nói, mà bởi vì Lý Nhất Hàn cười.
Thật giống như, mình thích hắn, hắn sẽ thật vui vẻ vậy.
Trì Chiếu đè nén khác thường dưới đáy lòng xuống, hắn mím môi, cuối cùng gật gật đầu.
Mặc kệ thế nào, cứ dựa theo kịch bản trước đây mà đi đã.
Biểu cảm Lý Nhất Hàn không biến hóa gì, hai người không tiếng động đối diện nhau, sau chừng một phút, Lý Nhất Hàn nâng tay, lại vỗ vỗ đầu hắn, đầu tóc Trì Chiếu xoã tung, hệt như xoa một cái là có thể lùn đi hai centimet, sau đó lập tức bắn ngược về.
Đáy mắt hắn có ý cười nhợt nhạt: “Vẫn quá nhỏ, chăm chỉ học đi đã.”
Nói xong câu đó, Lý Nhất Hàn xoay người, lên lầu, Trì Chiếu chớp chớp mắt, sau đó ở trong lòng hỏi hệ thống.
“Hệ thống, Lý Nhất Hàn đây là có ý gì?”
【Hình như là chê cậu nhỏ.】
“Nếu tôi lớn là hắn có thể tiếp thu tôi?”
【Đại…… Đại khái là vậy đi.】
Một người một hệ thống đều vô cùng khiếp sợ, nguyên chủ nỗ lực hai năm, mới có thể bổ được băng sơn ra, khiến băng sơn chịu tiếp thu mình, còn Trì Chiếu chỉ mới cố gắng hai tháng, không đúng, hắn còn chưa cố gắng, chỉ bình bình đạm đạm sống qua hai tháng, sau đó, băng sơn đã tự động bổ mình ra!
Trì Chiếu tức khắc cảm động tới nỗi nước mắt lưng tròng: “Thế giới dành cho tay mới thật sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-that-su-la-tra-thu/2535864/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.