Đột nhiên Lý Phàm cảm thấy được một cảm giác vô cùng thỏa mãn, cho dù là tu giả trong cường giả thì cũng chưa chắc sẽ thấy hạnh phúc được như mình nữa?
Một hồi lâu sau, Phong Nam đã khảy hết một khúc còn Tử Lăng thì cũng sắp vẽ trứng gà đầy hết tấm giấy Tuyên Thành rồi.
Lý Phàm chỉ cần chỉ cho hai người bọn họ vài đường thôi là bọn họ đã tiếp thu được hơn nữa còn thu hoạch.
"Thùng thùng thùng."
Đúng lúc này, tiếng đập cửa vang lên.
"Tiểu Lý, mở cửa nhanh đi, ta đem thịt tới cho ngươi rồi đây!"
Nghe thấy vậy, Lý Phàm lập tức đứng dậy và mở cửa.
Thì thấy người đứng trước cửa chính là dì Trương, bà ta đang xách chân sau của một con thú gì đó.
"Đây là cái gì vậy?"
Lý Phàm thì có chút nghi ngờ.
Dì Trương cười nói: "Tiểu Lý, để ta nói cho ngươi biết đêm qua có động đất đó!"
"Ngươi không biết đó chứ, rất nhiều ngọn núi đều đã sụp đổ hết. Khi tỉnh dậy thì trời đất tối đen, nhưng mà sơn thôn nhỏ này của chúng ta, vẫn không hề nhúc nhích. Ngươi nói xem có thần kỳ không? Còn có rất nhiều muôn thú trong núi ở thôn bên cạnh đã chết hết!"
"Những muông thú đó đều là hàng hảo hạng. Thịt ăn ngon lắm. Đàng tiếc là da thịt dày quá, con dao thép của bậc thầy cũng không chặt ra được. May mà lúc trước ngươi cho ta hơn một lố mấy con dao phay. Mấy con dao phay đó rất hữu dụng thứ gì nó cũng cắt đứt được hết. Nên ta đem một cái chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-that-khong-phai-tuyet-the-cao-nhan/1367525/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.