Người xuất hiện trước mặt Nam Phong và Tử Lăng chính là Lý Phàm đang vẽ tranh.
Hôm nay là một ngày mây phủ đầy trời, cũng chẳng có ánh tà dương. Tuy không có cảm hứng vẽ, nhưng hiện giờ, Lý Phàm vẫn đang mô tả lại thế giới bao la trước mặt.
Trong quá trình tu hành các kỹ nghệ của họa đạo, hắn đã tập cho mình một lối suy nghĩ lạnh nhạt và bình tĩnh, có thể vẽ vào ngày có mây đen, cũng có thể vẽ trong cảnh bình minh với những ráng mây rực rỡ.
Có thể vẽ trong bất kỳ hoàn cảnh nào, đồng thời cũng có thể nhập đạo mọi lúc mọi nơi.
Dưới ngòi bút của hắn, những ngọn núi mọc lên san sát khắp nơi, sắp trở thành vùng trung tâm cao nhất.
Họa tác đã hoàn thành kha khá.
Mà Bạch Tiểu Tình thì lười nhác trèo lên chỗ bên cạnh tấm giấy Tuyên Thành của hắn, thi thoảng lại liếc mắt ngắm tranh một lần, nhưng mỗi lần giương mắt nhìn, nàng lại kêu meo meo mấy tiếng.
Khó quá, liếc một cái nhưng phải tiêu hóa thật lâu thật lâu.
Quá nhiều đạo vận ẩn chứa trong đó!
Phía bên kia đỉnh núi, Nam Phong và Tử Lăng hoàn toàn sửng sốt.
Bọn họ dường như đã bị hình ảnh trong tranh vẽ thu hút hoàn toàn.
"... Đây mới đúng là họa thánh! Toàn thân đều dung hòa với đại đạo, chỗ người đó đứng chính là một bức tranh vô hạn, từng nét dưới ngòi bút đều là vật dẫn của thiên địa đại đạo!"
Tử Lăng thì thào, mắt mở to thật to. Hình bóng đang vẽ tranh ấy hoàn toàn đã khiến tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-that-khong-phai-tuyet-the-cao-nhan/1367511/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.