Đã qua một khoảng thời gian kể từ lúc đó.
Cuối cùng đám người Vu Khải Thủy đã có thể chắc chắn không có kẻ nào đang rình mò xung quanh.
Thực tế cho thấy rõ là bọn họ cẩn thận quá mà thôi, ai dám rình mò đức tiên nhân chứ? Đó chẳng khác gì rước họa cho tông môn của mình cả!
Bọn họ đi thẳng tới tiểu sơn thôn.
Chẳng bao lâu sau, cuối cùng họ cũng đã vào trong tiểu sơn thôn.
Người dân trong xóm nhanh chóng nhận ra bọn họ, lên tiếng chào hỏi.
Đến trước sân nhỏ, Mộ Thiên Ngưng tiến lên gõ cửa.
"Thiên Ngưng tới bái kiến Lý tiền bối."
Sau khi lên tiếng, trong sân nhỏ vang lên giong nói lạnh nhạt của Lý Phàm: "Vào đi--"
Mấy người bước vào trong, chỉ thấy Lý Phàm đang ôm Tiểu Bạch phơi nắng dưới gốc cây đào.
Vô cùng nhàn nhã.
Ai nấy đều có tâm trạng phức tạp. Có lẽ đây chính là đại năng tuyệt thế, vừa có thể giết chết yêu tôn, lại vừa có thể thong dong phơi nắng như thế...
Thế này đúng là lòng hoàn toàn không lo nghĩ gì mà.
"Đa tạ bức tranh của Lý tiền bối!"
Hỏa Linh Nhi tiến lên, ánh mắt đầy vẻ cảm kích, nói: "Linh Nhi đã sử dụng xong, hiện giờ trả lại cho tiền bối, hơn nữa cũng mang theo cả vật này đến cho tiền bối ạ."
Nàng ta kính cẩn dâng bức tranh cùng với Thiên Hỏa Thần Trấn lên.
Lý Phàm cũng cười nói: "Tranh đó để tặng cho ngươi, không cần trả lại cho ta."
"Nhưng tấm gỗ này lại đúng là thứ hay ho đấy."
Hắn vươn tay cầm tấm gỗ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-that-khong-phai-tuyet-the-cao-nhan/1367506/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.