Lại là một đại mỹ nữ tới nữa? Hơn nữa, sắc đẹp hoàn toàn không thua kém Mộ Thiên Ngưng! 
Sân nhỏ của mình thật đúng là đất lành chim đậu nhỉ! 
Nhưng mà, mỹ nữ này làm sao lại rưng rưng nước mắt thế kia. . . 
Đây là có chuyện gì cầu xin mình sao? 
Lý Phàm suy nghĩ trong lòng, đưa tay nói: "Mời ngồi, đợi ta cho mèo ăn rồi tới chào chư vị." 
Đám người Vu Khải Thủy liền cung kính ngồi xuống bàn đá dưới tàng cây đào, đồng thời, bọn họ cũng không nhịn được nhìn về phía con mèo của Lý Phàm. 
"Lý tiền bối thật là thật thoải mái, rỗi rãnh không có gì nuôi một con mèo, hạnh phúc nhường nào. . ." 
Trong con ngươi xinh đẹp của Mộ Thiên Ngưng mang vẻ ao ước. 
"Đừng. . . đừng nói bậy bạ. . ." 
Vu Khải Thủy có chút run rẩy mở miệng, nói: "Đó không phải là mèo, là hổ. . . Hơn nữa, hình như là bạch hổ đó!" 
Nghe vậy, mấy người đều kinh hãi, không tưởng tượng nổi nhìn Bạch Tiểu Tình. 
Cả người trắng như tuyết, không có một tia tạp sắc. 
Hơn nữa, trên người loáng thoáng có đạo vận lưu chuyển, khí tức cực độ bất phàm! 
Mèo của Lý tiền bối không phải mèo, mà là hổ? 
Bạch hổ? 
"Đúng vậy, đây là một con bạch hổ, hơn nữa, huyết mạch trong cơ thể rất nồng đậm. . . Ở toàn bộ Huyền Thiên Giới cũng vô cùng quý hiếm!" 
Hỏa Linh Nhi lại khẳng định mở miệng, mặc dù nàng không dám động dùng Minh hỏa chi nhãn nhưng mà thị lực vẫn không tầm thường. 
". .. Ngoài ra, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-that-khong-phai-tuyet-the-cao-nhan/1367494/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.