Sau khi Lý Phàm nghe thấy tiếng mèo kêu, ngay sau đó hạ bút xuống rồi cười một tiếng, nói: "Bố cục đã đủ, vẽ thêm thì sẽ rối, trong bức họa kia cũng không có vị trí của ngươi được." 
Hắn quay đầu, lại không thấy ba con đại điểu kia đâu. 
Lý Phàm không khỏi có chút nghi ngờ, mới đó sao đã bay đi rồi. . . 
Nhưng mà con mèo nhỏ kia vẫn còn ở đó. 
Hắn thu hộp vẽ lại đi tới bên cạnh con mèo kia, ngồi xổm xuống. 
Bạch Tiểu Tình nhìn khuôn mặt thanh tú của thanh niên này, khóe miệng hắn mỉm cười ôn hòa như vậy, nhưng mà trong lòng nàng lại vô cùng sợ hãi, không thể làm gì khác hơn là: "Meo meo, meo meo meo ~~ " 
"Mèo hoang sao?" 
Lý Phàm lẩm bẩm nói. 
Con mèo trắng nhỏ này cả người trắng như tuyết, không lẫn một chút tạp sắc, hơn nữa mắt to linh động, điềm đạm đáng yêu, ngược lại cũng khiến người yêu mến. 
"Vừa vặn trong sân còn thiếu con mèo, liền chứa chấp ngươi đi." 
Hắn đưa tay vuốt ve đầu nhỏ của mèo trắng. 
Lúc này Bạch Tiểu Tình cực kỳ sợ hãi, không thể làm gì khác hơn là thuận theo, hơn nữa còn kêu meo meo. 
Lý Phàm liền bế mèo con đi, xoay người xuống núi. 
Bạch Tiểu Tình mới vừa rồi còn có một chút sợ hãi và kiêng kỵ, nhưng mà được Lý Phàm ôm chặt vào trong ngực, trong nháy mắt trên mặt nàng lại lộ ra thần sắc chìm đắm! 
Thật thoải mái nha! 
Trên người người này đều là đạo vận, mang một loại mùi hương đại đạo, làm mỗi một lỗ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-that-khong-phai-tuyet-the-cao-nhan/1367489/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.