Trong lòng Vu Khải Thủy đột nhiên vui mừng, ý tứ trong lời nói của vị tiền bối này rõ ràng là nói, hắn đúng là có chút liên quan đến Ly Hỏa Tông!
Nói không chừng, một vị lão tổ của Ly Hỏa Tông đã từng có giao tình với vị này?
Đây mới là nguyên nhân hắn tiện tay trả lại Thần Thủy Thạch cho Ly Hỏa Tông?
"Nhưng mà cũng chỉ có một hòn đá kia mà thôi."
Lý Phàm nhìn ba người một cái, nói: "Cho nên, các người không cần suy nghĩ nhiều."
Suy nghĩ, mình cũng không có cách nào tìm thêm cho bọn họ một khối nữa, cho nên Lý Phàm cũng rất không biết làm sao.
Nhưng mà nghe lời hắn nói, sắc mặt của ba người đều đột nhiên biến đổi!
Bọn họ làm sao nghe không hiểu chứ, ý tứ trong lời nói của vị tiền bối này rõ ràng đang cảnh cáo!
Chỉ có một hòn đá kia, không thể suy nghĩ nhiều. . . Ý nghĩa duyên phận của vị tiền bối này cùng Ly Hỏa Tông chỉ có như vậy!
Không thể cưỡng cầu những thứ khác. . .
Trong lòng Vu Khải Thủy khổ sở, vô cùng bất đắc dĩ, hắn biết, càng là người có cảnh giới như Lý tiền bối thì càng coi trọng duyên phận và nhân quả, nếu nói như vậy thì nhóm người mình tuyệt đối không thể có ý nghĩ không an phận nào khác. . .
Vừa rồi mình còn muốn mời Lý tiền bối chiếu cố Ly Hỏa Tông nữa chứ. . .
Mộ Thiên Ngưng cũng có vẻ thất vọng.
"Nhưng mà, các người đi từ xa tới một chuyến cũng không dễ dàng."
Lý Phàm nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-that-khong-phai-tuyet-the-cao-nhan/1367483/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.