Chương trước
Chương sau
Mình sẽ chuyển xưng hô 1 tý đó là Khổng Tĩnh sẽ xưng chị với Trần Hán Thăng.
"Cậu cho rằng nơi đây là vùng Trung Đông Ả Rập hay sao mà tất cả đều muốn."
Khổng Tĩnh che miệng cười khẽ, cô cho rằng Trần Hán Thăng là đang đùa giỡn.
Trần Hán Thăng nghĩ thầm ai cùng cô đùa giỡn đây chứ, lão tử vừa thoát khỏi tu la tràng đi ra, vì hai người bạn gái kia đến mẹ ruột chút nữa còn cùng mình đoạn tuyệt quan hệ.
Có điều đây là chuyện siêu cấp cơ mật, Trần Hán Thăng nơi nào có thể để lộ ra, còn cố tình nói lái sang chuyện khác: "Tĩnh tỷ, em cũng rất thẳng thắn kể chuyện của mình rồi, chị cũng phải nói về mình một chút chứ."
"Chị sao?"
Kỳ thực Khổng Tĩnh không muốn kể lại vết sẹo quá khứ này, có điều là bản thân đã nghe hết truyện cũ của Trần Hán Thăng, hơn nữa còn uống không ít rượu tinh thần có chút không tỉnh táo, vì vây cô cũng không dấu chuyện ở trong lòng như mọi khi.
"Thời đại hồi đấy của bọn chị mọi thứ rất đơn thuần, cấp hai đến cấp ba tôi cũng chưa biết yêu đương là gì, cho đến lúc đại học giỏi lắm cũng chỉ là cái dắt tay."
Khổng Tĩnh khẽ đặt chén trà xuống, Trần Hán Thăng biết cô đang ghi nhớ và sắp xếp chuyện cũ.
"Đến năm 3 chị mới cùng mối tình đầu xác định quan hệ, trải qua hai năm yêu nhau ở đại học thì lúc tốt nghiệp hai người bọn chị đều được phân đến cùng một nhân hàng. Tuy rằng công việc ngân hàng khá là khô khan nhưng đối với chị mà nói thì nó cũng rất ổn định, chỉ là anh ấy trước sau trong lòng chỉ có một lòng xuất ngoại mà thôi."
Trần Hán Thăng gật gù, cơn sốt xuất ngoại chính là đặc thù ở thời điểm đó.
"Anh ấy vì chuyện xuất ngoại trả giá bằng rất nhiều sự nỗ lực, đương nhiên cuối cùng cũng thành công, chị vẫn chờ người ấy học nghiệp thành công về nước rồi sau đấy kết hôn, cho đến một ngày đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại."
Khổng Tĩnh thật dài thở dài một hơi: "Anh ấy gọi điện thông báo là mình sắp kết hôn cùng một người phụ nữ nước ngoài, như vậy anh ấy cũng không cần mỗi ngày đều phải đi nhà hàng rửa bát nữa."
"Sau đó tôi cũng rời khỏi ngân hàng, bởi vì ngân hàng là tiền lương cố định, lúc đấy tôi nghĩ rằng chỉ cần mình có rất nhiều tiền thì có thể giúp anh ấy nhiều hơn cũng vì vậy anh ấy cũng sẽ không cùng người phụ nữ khác kết hôn." Khổng Tĩnh nói khẽ.
"Giúp đỡ nhiều hơn?"
Trần Hán Thăng bắt lấy điểm mấu chốt, dò hỏi: "Anh ấy du học ở nước ngoài phải chăng Tĩnh tỷ hỗ trợ rất nhiều học phí?"
Khổng Tĩnh trầm mặc một chút: "Khi đó chị cũng chỉ vừa tốt nghiệp tiền lương một tháng cũng chỉ 300 tệ, chính chị cũng chỉ để lại 30 tệ cho bản thân mình."
Trần Hán Thăng nghĩ thầm đây so với việc trả giá còn lớn hơn, ai từng nghĩ đến người thành thục đoan trang như Khổng Tĩnh đây cũng có một đoạn tình cảm như thế, vì vậy rượu thực sự vẫn là thứ tốt, chỉ là người nhiều chuyện trong lòng không nên uống nhiều.
"Hiện tại Tỷ còn hận anh ấy nữa không?" Trần Hán Thăng hỏi.
Khổng Tĩnh cười cười lắc đầu, bên trong nụ cười này bao hàm quá nhiều hàm ý, trong đấy vừa có chua xót vừa khổ sở, cũng có khoan dung cùng tha thứ, cuối cùng đều lắng đọng cùng thời gian.
"Đã sớm không hận, kỳ thực trừ một chút ký ức ngắn còn nhớ rất rõ ràng, còn khuôn mặt của anh ấy chị cũng đã quên nhanh rồi."
Cuối cùng Khổng Tĩnh nói: "Chính là có chút hối hận, bởi vì sau khi chị tiến vào Thâm Thông, bận bịu đến nỗi không có thời gian nói chuyện yêu đương trừ việc tết xuân về nhà xem mắt qua mấy lần."
"Lấy điều kiện của Tĩnh tỷ, điều kiện của mấy đối tượng hẹn hò cũng không quá thấp đi, ít nhất cũng phải tầm bí thư mới có cửa vào đúng chứ.
Khổng Tĩnh cũng cười nói: "Cậu coi thường chị đây quá rồi, lúc chị 25 đến 27 tuổi đến cả phó chủ tịch huyện cũng nhờ người mai mối cho con trai ông ta, chỉ là mọi chuyện không đến đâu mà thôi. Chỉ là bây giờ thì tôi cũng đã qua cái tuổi đó rồi."
Sau khi kết thúc câu nói này hai người chậm rãi yên tĩnh lại, một người bưng chén trà lên đờ người ra, một người khác nhìn rèm cửa sổ nhập thần vào đấy.
Thời điểm tán chuyện cũng hay gặp phải tình huống thế này, kì thực không phải chỉ có hai người mới gặp mà có lúc cả một phòng toàn người vừa nãy vừa nói chuyện khí thế ngất trời xong nhưng cũng không hiểu tại sao lại đột nhiên yên tĩnh.
Nói như vậy chính là có người nói thêm vào làm cho mọi thứ lúng túng làm cho người khác không biết làm sao để nói tiếp.
Ví dụ như có một bàn người đang ăn cơm, có người khen thức ăn hôm nay ngon, đặc biệt là ruột già, người thức hai nói sau này có thể hay đến đây ăn cơm, người thứ ba lại muốn đóng gói một hộp mang về nhà.
Đột nhiên lại có một người thốt lên một câu: "Thực ra những ruột già này đều rửa không sạch sẽ, cho nên mới phải ngâm giấm một lúc không nên ăn nhiều."
Chuyện ruột già không được rửa sạch sẽ thực sự là chính xác việc người đấy nói cũng chính xác chỉ là lúc nói lại không thích hợp thật giống như là cố ý phá vỡ bầu không khí vui vẻ vậy.
Hoàn cảnh thực ra chính là một tấm gương, nếu như ngươi làm khó dễ nó, nó sẽ lập tức tác dụng ngược lại cho ngươi, vì vậy không ai muốn trả lời lại chuyện đấy cả.
Đặc biệt là hoàn cảnh còn có đặc điểm là cộng hưởng, cũng chính vì thế nên mọi người không nói thêm lời nào, người phá vỡ cũng không nói được nữa, cứ như vậy cả tập thể lại bắt đầu trở nên trầm mặc.
Nguyên nhân thứ hai chính là có lời xúc động đánh vào tâm trí mọi người.
Đêm nay Trần Hán Thăng cùng Khổng Tĩnh lại thuộc về tình huống này, hai người đều ở trong hồi ức của chính mình hồi tưởng lại, loại này phản không cần phải lo lắng.
Cái nguyên nhân thứ ba chính là người muốn làm xáo động không khí, thế nhưng đề tài lại quá mức khô khan không đủ làm chuyển ngoặt bầu không khí, từ bầu không khí náo nhiệt nhanh chóng trở nên tẻ nhạt.
Còn có vài người có lá gan khá là nhỏ, đúng là người ấy muốn mở miệng, đề tài cũng đủ đắc sắc nhưng vì nhìn cái không gian yên tĩnh này suy nghĩ một lúc lại nuốt đề tài đấy về trong bụng.
Kết quả những người khác nói ra sau đó được rất nhiều người phụ họa(ý là người nói đề tài trùng với đề tài mà người này muốn nói),bọn họ chỉ đứng một bên cười và cảm thấy một chút hối hận, loại này chính là kiểu người như Vương Tử Bác.
Nói chung cũng vì một câu nói, nguyên nhân chính cũng bì da mặt chưa đủ dày cùng với còn non kinh nghiệm.
Chuyện như vậy đối với Trần Hán Thăng thì thực sự không tồn tại bởi vì hắn có thể đứng dậy phủi mông rời đi: "Tĩnh tỷ, giờ cũng không còn sớm, em đi về phòng trước."
Khổng Tĩnh ngẩng đầu lên: "Được rồi, nghỉ sớm một chút, sáng mai sau khi ăn xong thì trở về Kiến Nghiệp."
Trần Hán Thăng sau khi rời đi, Khổng Tĩnh lại yên lặng ngồi một hồi, cô cảm thấy bản thân mình trong gương tuy rằng đẹp đẽ, thế nhưng trong khóe mắt có chút hốc hác vì say, tinh thần còn không được 20 phần trăm như bình thường nữa.
"Nữ nhân giống như là một đóa hoa, không có ái tình, thoải mái cùng sự quan tâm, sớm muộn cũng sẽ khô héo."
Khổng Tĩnh trong lòng yên lặng nghĩ, đột nhiên nghe được tiếng "Leng keng, leng keng" của chuông cửa.
"Ai vậy?"
Khổng Tĩnh đi tới kêu một tiếng.
"Là em, Tĩnh tỷ."
Trần Hán Thăng lại trở về.
Khổng Tĩnh mở cửa: "Chuyện gì Hán Thăng, quên món đồ gì sao?"
Trần Hán Thăng lấy hộp sữa bò ra, mang theo một nụ cười chân thành: "Suýt chút quên giúp tỷ hâm nóng sữa bò."
Hắn đưa sữa bò xuống dưới tầng, Khổng Tĩnh nhìn bóng lưng của Trần Hán Thăng trong tay còn có cốc sữa bò ấm áp ánh mắt của cô lại bắt đầu phức tạp.
"Sau khi mình từ ngân hàng đi ra ngoài xã hôi, những nam nhân muốn trút rượu vào mình đếm không biết bao nhiêu cho hết, thế nhưng giúp mình hâm nóng sữa bò chỉ có một nam nhân này mà thôi."
······
Sáng ngày thứ hai, Trần Hán Thăng cùng Khổng Tĩnh ăn xong bữa sáng thì chủ động trở về Kiến Nghiệp dọc theo đường đi hai người thật giống như là đã quên hết chuyện hàn huyên tối hôm qua, trên cả chặng đường không nhắc lại chuyện tình cảm của mỗi người.
Có điều, có vài thứ kỳ thực trong lòng đã xác định rõ ràng, nhưng thay đổi trong mối quan hệ này cũng như là nước chảy thành sông, chỉ là chuyện này hai người đều làm bộ không ý thức đến.
Khổng Tĩnh là kiêng kỵ quá nhiều, hơn nữa bởi vì tuổi cũng đã quá, trừ phi Trần Hán Thăng hạ toàn bộ quyết tâm theo đuổi, nếu không thì mối quan hệ này vẫn như vậy hoa trong gương, trăng trong nước*;
* Kính hoa thủy nguyệt ( kính hoa thủy nguyệt): hoa trong gương, trăng dưới nước; thường dùng làm phép so sánh, ý chỉ những thứ tốt đẹp có thể ngắm nhìn và cảm nhận nhưng lại không thể chạm vào, cũng được dùng để ví von cảnh tượng hư ảo, không có thật.
Trần Hán Thăng chủ yếu là vì yếu tố thương mại, tuy rằng hắn có trêu chọc Không Tĩnh nhưng có điều vẫn như cũ không nghĩ tới muốn cùng cô ấy xác định chuyện gì.
"Hoa trong gương, trăng trong nước, tán tỉnh người khác lại không vi phạm pháp luật."
Trần Hán Thăng nghĩ trong lòng, trừ phi một ngày nào đó Khổng Tĩnh có thể giúp công việc của hắn thì lúc đấy việc tán tỉnh kia hắn mới chịu trách nhiệm.
Sau khi cả hai trở về Khiến Nghiệp, Khổng Tĩnh đang ngồi ở ghế lái phụ bình tĩnh nói: "Hai ngày nữa tôi có hẹn với bên liên minh thương mại Tiên Lâm đến ăn bữa cơm, cậu có thể cùng anh ấy nói một chút về hình thức hợp tác của Hỏa Tiễn 101."
"Cảm tạ Tĩnh tỷ."
Trần Hán Thăng vội vã cảm tạ, chuyện này tương đương với giật dây bắc cầu, đây cũng là hoàn thành cho việc hợp tác với đại học Giang Lăng và Chung Kiến Thành.
"Mấy ngày nữa có chiếu bộ phim "Vô gian đạo" (Bộ phim này hay thật đấy, mọi người có thể thử xem đi nhé. Đây là bản 2002 của Lưu Đức Hoa cùng với Lương Triều Vỹ nhé) của Hồng Kông, chị có muốn cùng em đi xem hay không?"
Quỷ thần xui khiến, Trần Hán Thăng lại lên cơn bắt đầu trêu chọc.
"Uh, để xem có thời gian không đã."
Khổng Tĩnh không có lập tức đáp ứng, cô luôn cảm thấy có chút khó xử.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.