"Vậy tôi cảm thấy thực sự vinh hạnh, hi vọng bạn gái của cậu không có ghen." Khổng Tĩnh khẽ mỉm cười.
Hiện tại địa vị của Trần Hán Thăng không đủ, tuổi cũng không được, đối với người đã nhìn quen hầu hết cách xã giao của đám nam nhân như Khổng Tĩnh, cô sẽ không để Trần Hán Thăng ở trong lòng.
Trừ phi đổi thành năm đó hơn ba mươi tuổi "Trần tổng" sự nghiệp thành công thì còn có cơ hội.
Bầu không khí hiện tại cũng không quá tệ, bên ngoài công viên là thành phố Thượng Hải xa hoa ồn ào, bên trong công viên là những người nhàn nhã đi dạo, chậm rãi đi trên con đường nhỏ trải đầy đá cuội.
Cách đó không xa có vài bác gái mặc cùng một loại quần áo đang luyện múa, sau này những người đi luyện múa lại không giống như vậy nữa, hầu như những người rảnh rỗi là những người công chức hoặc gia đình khá giả mà thôi.
Nhìn bằng khía cạnh khác thì việc mọi người đi tập múa ở quảng trường với kinh tế quốc gia lẫn sinh hoạt bình dân điều kiện càng ngày càng tăng, dù sao có ăn no thì mọi người mới muốn vận động.
"A di(Gì ơi),mua cho cháu bó hoa đi."
Đột nhiên xuất hiện một cô bé tầm 10 tuổi cầm theo một rổ hoa tươi chạy lại gọi.
Khổng Tĩnh vung vung tay, hiện tại cô đã qua cái tuổi đó, Trần Hán Thăng đối với cô bé giải thích: "Bên ngoài trời đang mưa, bọn anh cầm hoa không dễ đi đường."
Cô bé ngẩng đầu lên, thấy trăng sáng nằm giữa trời, sao nằm dày đặc, bĩu môi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-that-khong-muon-trong-sinh-a/1087690/chuong-210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.