Dịch: Gia Cát Nô
***
Không chỉ có Hồ Lâm Ngữ nhìn thấy cử chỉ thân mật của Trần Hán Thăng và Thẩm Ấu Sở, mà còn một người ngồi cạnh nữa là Nguỵ Quân.
"Tuổi trẻ thật là tốt."
Nguỵ Quân cười nói: "Nhưng tôi đã năm 4 đại học rồi, thanh xuân rất nhanh sẽ chấm dứt."
Trần Hán Thăng cùng Nguỵ Quân chỉ quen biết sơ sơ, bình thường chỉ gặp trong các cuộc họp của đoàn uỷ, xong là thôi, chẳng giao tiếp thêm gì. Hôm nay, khó có cơ hội khiến hai người trò chuyện nhiều hơn.
"Lão Nguỵ, thanh xuân của anh gắn lien với cô gái nào?"
Trần Hán Thăng hỏi, ý hắn muốn nói đến bạn gái Nguỵ Quân.
"Thanh xuân của tôi?"
Nguỵ Quân phun ra một ngụm khói thuốc, nhìn đài chủ tịch lưu luyến.
Trần Hán Thăng nói đùa: "Thanh xuân của anh không phải là Trần Thiêm Dụ đấy chứ?"
Nguỵ Quân lắc đầu: "Tôi không thích con trai, tất nhiên phải là Cốc Hoán Hoán rồi."
Trần Hán Thăng 'a' một tiếng. Nguỵ Quân và Cốc Hoán Hoán đều là sinh viên năm cuối. Nếu không có gì bất ngờ, đây là đại hội thể thao cuối cùng của hai người.
"Rè, rè, rè"
Đột nhiên, một âm thanh chói tai phát ra từ phía đài phát thanh, đây là phản ứng bình thường của micro khi có dòng điện. Đồng thời, âm thanh thử míc vang lên 'alo 1...'.
Chỉ lát sau, tạp âm đã dần biết mất, thay vào đó là giọng nói dễ nghe của một cô gái phát ra: "Xin chào các vị lãnh đạo tôn quý, các vị khách quý, cùng tất cả các bạn học..."
Âm thanh phát ra trong trẻo,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-that-khong-muon-trong-sinh-a/1087674/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.